Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 75: Chương 75




Lời nói kia mang ẩn ý gì Doãn Doanh đương nhiên hiểu rõ. Tuy rằng cô trước giờ không cùng bất kỳ ai thân cận gần gũi đến như vậy, nhưng đầu óc cũng chẳng ngây thơ ngốc nghếch đến mức những lời nói ái muội này mà nghe không hiểu được.

Dù sao lúc đến đây cô cũng đã dự liệu trước được tương lai sẽ mù mịt như thế nào. Chuyện phải hầu hạ đàn ông này sớm muộn cũng phải làm.

Đâu ai cho không ai thứ gì chứ!

Cô cần tiền… còn người này thì cần một đêm vui vẻ.

Nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, Doãn Doanh đành phải phó mặc cho số phận, thầm an ủi mình rằng: Không sao, không sao hết. Nếu lần đầu của cô rơi vào tay người đàn ông trông lịch thiệp thế này… cũng không tới mức oan uổng.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh, dù cho người đàn ông nọ có điển trai, giàu có và lịch thiệp đến mức nào, lần đầu của một cô gái… nếu không phải là trao cho người mình yêu, thì đúng là uất ức và tủi thân đến không thể chịu nổi.

Khi bị đẩy ngã trên giường, Doãn Doanh đã nghĩ: cô đúng là điên rồi, cần tiền đến phát điên, còn có cái gan bán thân nữa!

Nhưng khi cô muốn ngồi bật dậy chạy trốn, thì đã bị người đàn ông nọ giữ chặt lấy mắt cá chân không cho di chuyển.

Ánh mắt màu đen sâu thăm thẳm như mặt hồ đó thật sự hút hồn cô, khiến cho Doãn Doanh ngẩn người không cử động được.

“Muốn chạy sao? Cún con.”

“…”

Vạn Luân Thành không biết từ lúc nào lại ví Doãn Doanh như một chú cún nhỏ thật đáng thương trước mặt anh. Chắc có lẽ là từ khi nhìn cô hoảng hốt muốn quay đầu thối lui, thật như một chú cún con tội nghiệp đang giương đôi mắt long lanh tìm kiếm sự thương hại vậy.

Bất quá, Vạn Luân Thành không phải là loại người thương hoa tiếc gì, đối với cô gái chỉ vừa mới quen biết này, tuy là có nảy sinh chút hứng thú nho nhỏ, nhưng cũng không đáng để anh phải bận tâm chút nào.

Khơi dậy được dục vọng của anh rồi mà còn muốn bỏ chạy sao?

“Căn phòng này muốn vào rất dễ, nhưng ra lại khó.”

Vạn Luân Thành vô cùng từ tốn mà nói, bàn tay giống như giông xiềng đang khóa chặt cổ chân của cô lại không cho cô trốn thoát.

Tinh thần nhanh chóng trở nên hoảng hốt hỗn loạn hơn bao giờ hết, Doãn Doanh cảm thấy hối hận rồi, cô muốn trốn ra ngoài nhưng thật sự bây giờ đã là quá muộn.

Một nụ hôn mang tính chiếm đoạt ập đến trong tức khắc khiến toàn thân cô căng cứng không cử động nổi. Doãn Doanh mở to mắt nhìn Vạn Luân Thành, cô bối rối không biết phải để tay ở nơi nào, lúc này lại nghe người đàn ông kia thấp giọng gọi cô.

“Doãn Doanh, ngoan nào.”

“…”

“Hôn thì không thể mở mắt, em muốn dọa chết tôi sao?”

Người đàn ông vừa nói vừa cười, thanh âm trầm thấp du dương hệt như tiếng đàn dương cầm lả lướt bên tai.

Dường như anh ta đang cố gắng điều chỉnh lại động tác trên tay, có lẽ Vạn Luân Thành biết Doãn Doanh đang bị đau, cô vừa nhíu mày thì anh liền thả nhẹ cổ tay không nắm chặt nữa.

Không biết vì sao một hành động nhỏ này cũng khiến Doãn Doanh cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra vì cảm động. Cô cố thả lỏng tâm tình, nhắm chặt mắt thừa nhận nụ hôn từ phía người đàn ông kia.

Khớp hàm cô gái nhỏ bị đầu lưỡi điêu luyện kia cạy mở, anh ta vói lưỡi vào bên trong khoang miệng cô, chỉ dạy cô từng chút từng chút cách hôn môi là như thế nào.

Hơi thở nam tính của đàn ông làm đầu óc Doãn Doanh trở nên mụ mị.

Có bàn tay to lớn nào đó cũng từ từ sờ soạng cơ thể của cô, xoa nắn từng nơi mẫn cảm khiến Doãn Doanh hoảng loạn tay chân quờ quạng.

“Ưm!”

Cô muốn bắt lấy bàn tay người đàn ông kia nhưng lại không được, lúc này bên tai nghe thấy một tiếng nói đầy bá đạo vang vang:

“Lúc làm tình không thể mặc quần áo đâu.”

Doãn Doanh nuốt khan một ngụm, cô sợ chết khiếp! Ánh mắt cô lo lắng nhìn người đàn ông kia, lại thấy anh ta rướn người tới mổ mổ lên mặt cô, thơm nhẹ một cái.

“Cởi đồ thôi nào.”

“…”

Gương mặt Doãn Doanh ngay trong tức khắc trở nên đỏ bừng bừng.

Hơi thở cô rối loạn không có cách nào kiềm chế, cổ họng khàn khàn phát ra từng tiếng khó nhọc: “Cởi… phải cởi đồ sao?”

Đối với câu hỏi ngốc nghếch này của cô, Vạn Luân Thành cũng thật hết nói nổi.

Anh khẽ cười, vừa vùi đầu vào hõm cổ cô, một nụ hôn kéo dài xuống tới trước ngực, áp môi qua lớp áo sơ mi mỏng, bàn tay cũng đưa xuống mò đến đùi trong non nớt của cô gái.

“Không cởi thì không thể làm được. Quần áo trên người em thật vướng víu… tôi cởi ra cho em nhé?”

Lời này cũng không phải là đang hỏi ý của Doãn Doanh. Vạn Luân Thành nói rồi lại tự mình kéo xuống khóa quần của cô, phía trên bàn tay cũng chẳng rảnh rỗi mà gỡ từng chiếc khuy áo.

“Từ- từ từ đã…”

Doãn Doanh rối loạn muốn ngăn cản động tác của người đàn ông này, nhưng Vạn Luân Thành lại cúi đầu tiếp tục hôn cô, thành công chặn lại câu nói lấp lửng kia.

Môi lưỡi cả hai quấn lấy nhau không rời làm hơi thở của Doãn Doanh càng lúc càng dồn dập.