Doãn Doanh ngủ rất sâu, có lẽ vì tác dụng của thuốc an thần nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Thế nên cô gái nọ làm sao hay biết người đàn ông kia đã đợi cô ở bên ngoài chưa tròn nửa tiếng thì đã dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa rồi.
Tuy là răn đe cháu trai không được xâm nhập gia cư người khác khi không được cho phép, nhưng Vạn Luân Thành thì cái gì cũng đã phạm cả rồi, mở cửa nhà được, thì cửa phòng cũng mở được nốt.
Anh ta hiên ngang không biết sợ là gì, tự do tự tại đi vào phòng cô. Sau khi nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp kia đang an tỉnh ngủ đủ lâu, thì Vạn Luân Thành mới bắt đầu để ý tới bịch thuốc đang đặt ở trước tủ đầu giường của cô.
Những viên thuốc nhiều màu này thật khiến Vạn Luân Thành chán ghét. Anh mở bọc, lấy vỏ hộp thuốc tìm tên rồi lên mạng tra một hồi, phát hiện ra đây là một loại thuốc an thần dành cho người mất ngủ.
Mày kiếm người đàn ông nọ bất giác nhíu chặt, anh lại tìm kiếm một lúc, nhanh sau đó tìm thấy bên trong hộc kệ sách là một toa thuốc cũ khác. Bên trong còn ghi rõ ngày giờ…
Ngày 4 tháng 9 của ba năm trước sao?
Tháng 9 của ba năm trước chính là sau một tháng khi Doãn Doanh rời khỏi thành phố S, rời xa Vạn Luân Thành.
Đồng thời cũng là khoảng thời gian Cố Nghị - kẻ phản bội kia đột tử mà chết.
Thuốc an thần sao…
Vạn Luân Thành bất giấc nắm chặt toa thuốc kia trong tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận của anh không có cách nào kiềm chế được, mãi một lúc lâu sau người đàn ông nọ mới lấy lại được sự bình tĩnh mà thả lỏng tâm tình.
Anh đặt toa thuốc kia về lại trên kệ tủ, sau đó xoay người về hướng Doãn Doanh, đi về phía giường rồi chậm rãi nằm xuống bên cạnh cô.
Doãn Doanh vẫn không hề hay biết bên cạnh mình đệm giường đã lún xuống một ít. Người đàn ông nọ lặng yên nằm bên cạnh cô, trong bóng tối thâm trầm của căn phòng, anh lẳng lặng ngắm nhìn sườn mặt non nớt của cô gái nọ đang an tỉnh ngủ.
Tiếng hít thở vẫn đều đặn như cũ không thay đổi, sau khi anh nằm xuống bên cạnh, Doãn Doanh lại theo bản năng xoay người rúc vào lồng ngực anh.
“…”
Vạn Luân Thành im lặng không phản ứng, mà yết hầu lúc này lại trơn trượt lăn lên xuống một vòng.
Trái tim cũng bất giác đập mạnh theo, anh đưa tay vén nhẹ mái tóc đang lòa xòa trước trán của cô, không kiềm lòng được mà cúi đầu hôn nhẹ lên làn da sáng bóng.
Hương thơm nhè nhẹ của cô gái nhỏ khiến cõi lòng người đàn ông kia trở nên thanh thản nhẹ nhàng đến lạ. Anh dịu dàng ôm cô vào trong lồng ngực, lặng lẽ nghe tiếng nhịp tim của cô.
Càng nghĩ càng cảm thấy thương xót, không ngờ trong khoảng thời gian ba năm không gặp đó, cô gái nhỏ này lại phải điều trị tâm lý.
Hẳn là sau cái chết của Cố Nghị, Doãn Doanh phải sốc đến mức nào, chịu không được đả kích nên mới như thế.
Vạn Luân Thành hiếm lắm mới thấy cảm thương cho người khác, anh ân cần nắm lấy đôi bàn tay của Doãn Doanh, nhẹ nhàng xoa nắn từng ngón tay thon dài xinh đẹp, sau đó lại đưa lên môi rồi hôn thật khẽ.
Doãn Doanh rất dễ tổn thương, Vạn Luân Thành biết rõ điều này – bởi thế sau khi cô và Chung Sở Hòa chia tay, vì biết cô còn đang mang trong mình vết thương lòng chưa lành, anh cũng không dám vội vàng tiếp cận cô.
Lúc trước đối xử tồi tệ với cô, nhìn cô đau khổ nhìn cô rơi nước mắt, Vạn Luân Thành vốn tưởng bản thân sẽ cảm thấy hả hê vui vẻ, thế nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng anh lại chẳng có một giây phút nào là bình yên.
Cô càng đau khổ buồn bã bao nhiêu, mỗi đêm về nằm gác tay lên trán người đàn ông nọ cũng tường tận cảm nhận rõ những cảm xúc y hệt bấy nhiêu.
Có lẽ càng lúc anh càng yêu cô hơn rồi, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, cảm xúc ngày ấy vẫn nguyên vẹn không hề thay đổi, có khi lại càng to lớn hơn. To lớn đến mức càng lúc anh càng không thể khống chế được, muốn đem cô nhốt lại ở bên mình, không cho cô rời khỏi anh dù chỉ là nửa bước.
Nhưng Vạn Luân Thành không nỡ làm điều gì khiến cô tổn thương nữa, nhớ lại ánh mắt thống khổ của cô ngày đó nhìn mình… Vạn Luân Thành sẽ không bao giờ quên đi thanh âm nghẹn ngào gào thét như là đang xé toạc cổ họng đó.
“Vạn Luân Thành, tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi đi… làm ơn, làm ơn mà, tôi không thể chịu nổi nữa.”
“Anh không thể thả tôi đi sao… Tại sao chứ! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!”
Khi đó Doãn Doanh khóc thật nhiều, cô đau đớn dằn vặt mỗi ngày đều chỉ biết khóc. Mà Vạn Luân Thành thì giống như phát điên lên vậy, thần trí của anh lúc đó không được ổn định, càng nghĩ đến việc cô không yêu mình mà lại lén lút sau lưng anh dan díu với tên phản bội Cố Nghị, Vạn Luân Thành lại không kiềm lòng được muốn hành hạ cô, muốn cô cùng mình sống dở chết dở, cùng kéo nhau vào trong ác mộng miên man không có hồi kết thúc.
Anh lúc ấy thật muốn nói: Là vì tôi yêu em, yêu em đến mức không thể khống chế được bản thân mình, không muốn san sẻ em cho bất kỳ ai, chỉ muốn ích kỷ nhốt em lại một chỗ, ngày ngày nhìn em cho dù có khổ sở đau thương thế nào vẫn chỉ có thể ở bên cạnh tôi.
…
..
.
Không biết từ lúc nào, Vạn Luân Thành lại thiêm thiếp thả hồn vào giấc ngủ.
Đã rất lâu rồi anh mới có lại cảm giác yên giấc như thế này. Bên cạnh có người mà mình yêu, hạnh phúc nắm lấy tay cô, để cô gối đầu vào lòng anh rồi cả hai cùng nhau an giấc.
Trời đêm có ngọn gió mạnh không ngừng đánh vào cửa sổ, bên trong căn phòng tối đèn, đôi nam nữ nọ yên bình trải qua một đêm đầy ngọt ngào.