Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 71: Chìa khóa phòng




Doãn Doanh vốn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Vạn Luân Thành, tuy nhiên lời tới bên môi lại chẳng thể thốt ra được thành câu trọn vẹn. Mà cô nghĩ, không cần hỏi cũng biết… người đàn ông này hẳn là chủ nhà của cô rồi.

Mở được cửa nhà của cô, còn tự tiện ra vào như vậy, Vạn Luân Thành đúng là kẻ đáng ghét!

Chẳng trách lúc cô hỏi chủ nhà cho thuê là ai Chung Sở Hòa cứ lấp liếm bảo là người quen của anh, còn không nói rõ là người nào.

Doãn Doanh bây giờ sau khi bình thường tự xâu chuỗi lại mọi chuyện, cũng cảm thấy bản thân đúng là kẻ ngốc nghếch, bị cậu cháu nhà này xoay mòng mòng mà không hay biết gì cả.

Càng nghĩ càng hờn giận Vạn Luân Thành hơn, cô không thèm để tâm tới anh ta nữa. Bây giờ cũng không còn sớm, cô nghĩ muốn đuổi người này đi cũng chẳng thể đuổi được, nên đành mặc cho Vạn Luân Thành muốn làm gì thì làm.

Chỉ cần anh không vào phòng ngủ của cô là được, cùng lắm cô khóa cửa mà thôi.

Doãn Doanh nghĩ nghĩ rồi lại mất hồn đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Nước mắt đã không còn chảy nữa, nhưng những giọt sương còn đọng trên chiếc cằm cô đang khô lại hiện thời chạm vào còn mang theo cảm giác dinh dính đầy khó chịu.

Doãn Doanh chán ghét nhìn mí mắt mình đang ửng đỏ, cô thở dài một hơi, tự trách móc - Chẳng phải đã nói sẽ không khóc cho người khác nhìn rồi sao?

Bao nhiêu ngày chịu đựng việc này trong âm thầm, không khóc lóc không đau khổ… chẳng hiểu vì sao vừa gặp Vạn Luân Thành thì lại tuôn trào mãnh liệt đến như vậy, thê thảm khóc to một trận, bao nhiêu uất ức cũng cứ như thế mà bộc lộ ra bên ngoài, đến mức bây giờ chóp mũi của cô vẫn còn đo đỏ và hơi sưng lên.

Doãn Doanh đưa tay mở vòi nước, sau khi táp nước lạnh vào mặt để rửa sạch mọi thứ, nhìn lại gương mặt mộc của chính mình trong gương đầy hốc hác, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

Chia tay thôi mà, có gì mà đáng sợ.

Trong lúc Doãn Doanh còn thẫn thờ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng nói phát ra từ sau lưng.

Nhìn vào gương, cô thấy người đàn ông nọ đang nghiêng người tựa vào cánh cửa phòng tắm, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn tấm lưng của cô, khiến trái tim Doãn Doanh bất giác đánh thình thịch.

Doãn Doanh xoay người, thảng thốt một tiếng.

“Vạn Luân Thành anh làm tôi chết khiếp!”

Cô vừa nói vừa đi về phía anh, bực mình đẩy người đàn ông kia ra.

“Tránh ra chỗ khác.”

Vạn Luân Thành cũng ngoan ngoãn tránh người sang một bên.

Doãn Doanh còn cảm thấy kỳ lạ, sao đột nhiên lại nghe lời như vậy, không phải lúc nãy người đàn ông này cứng đầu lắm hay sao?

Nhưng cô cũng không buồn để tâm nữa, Doãn Doanh đi ra ngoài phòng, ghé qua nhà bếp pha chút nước ấm để uống thuốc. Cứ nghĩ Vạn Luân Thành đã đi đâu mất rồi, nào ngờ loay hoay một hồi trong lúc cô đang tìm thuốc trong hộc tủ, thì lại nghe tiếng Vạn Luân Thành kề sát bên tai.

“Uống thuốc gì vậy hửm?”

“Ối!”

“…”

Doãn Doanh giật thót tim ôm bao thuốc vào trong lồng ngực, cô xoay mặt nhìn người đàn ông kia, thấy anh lúc này không nhìn tới cô mà chỉ lo để ý tới những viên thuốc đủ màu cô đang cầm trên tay.

Doãn Doanh bối rối lại giấu thuốc ra sau lưng, mở miệng mắng người đàn ông kia.

“Vạn gia anh có thôi ngay đi không.”

“…” Vạn Luân Thành không đáp, chỉ nhìn cô một lúc lâu, hỏi cô: “Thuốc đó là thuốc gì vậy?”

Doãn Doanh lúng túng chớp chớp hai mắt.

Thuốc này là thuốc an thần, thời gian điều trị tâm lý trước kia bác sĩ đã cho cô uống. Từ hôm rời khỏi hộp đêm trở ra cô cứ hay mơ thấy ác mộng… cũng tại Vạn Luân Thành làm cho cô phát bệnh run tay trở lại. Bây giờ còn có thêm cháu trai của anh ta, dọa một một trận hoảng sợ như vậy, không uống thuốc mới là làm lạ đó.

Mà Doãn Doanh lại không thể nói với Vạn Luân Thành rằng cô đang không ổn được, có nói cũng không biết bắt nguồn từ đâu. Sợ lúc anh ta hỏi cặn kẽ, Doãn Doanh lại không thể đáp lời.

Vậy nên cô đành nói dối: “Chỉ là vitamin thôi.”

“Vậy sao?”

Thấy Vạn Luân Thành vẫn tỏ vẻ không tin, Doãn Doanh lại nói: “Để bồi bổ cơ thể… không có gì hết.”

Nhìn chiếc cổ trắng nõn vì lo lắng mà cứ liên tục nuốt khan, Vạn Luân Thành đương nhiên biết rõ Doãn Doanh đang nói dối, thế nhưng anh cũng lười vạch trần cô.

Chỉ là người đàn ông này không buông tha cho Doãn Doanh, anh ta xòe bàn tay ra trước mặt cô.

“Thế thì cho tôi một viên.”

“…” Đương nhiên là Doãn Doanh không dám cho rồi!

Cô lắc đầu liên tục, trên trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi vì cố gắng giữ bình tĩnh không để lộ ra sơ hở rằng mình nói dối.

Bất quá từ đầu Vạn Luân Thành đã nhìn ra Doãn Doanh không trung thực rồi.

“Tôi không cho anh được.”

“Vì sao chứ?”

“Không- không nói với anh nữa.” Doãn Doanh cắt lời Vạn Luân Thành, không dám để anh tiếp tục nói thêm, cô hơi nhích người sang một bên, né tránh sự áp chế của Vạn Luân Thành.

“Tôi đi ngủ trước, anh cũng mau về đi.”

Doãn Doanh nhanh chân chạy vội, đến khi cửa phòng đóng chặt lại, Vạn Luân Thành còn nghe thấy tiếng khóa cửa truyền ra từ phòng cô.

“…” người đàn ông nọ im lặng nhìn cửa phòng đóng chặt im lìm một hồi, đột nhiên lại bật cười.

Thanh âm anh thật trầm vang lên: “Cô ấy quên mất là mình có chìa khóa nhà của cô ấy sao?” - Đương nhiên chìa khóa phòng cũng có.