Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 73: Lần đầu gặp gỡ




Cả Vạn Luân Thành và Doãn Doanh sẽ mãi không bao giờ quên đi được khoảnh khắc lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở hộp đêm ngày hôm ấy.

Đó là vào một ngày trời mùa đông giá rét nhất năm, tuyết đọng lại trên những tán lá nặng trĩu rồi chậm chạp rơi xuống. Hai bên đường vắng người chỉ còn lại những chú mèo hoang đang rượt đuổi nhau dưới ánh đèn vàng ngà.

Hộp đêm thành phố, lúc 23 giờ 59 phút.

Không khí ở nơi này thật đối nghịch với khung cảnh yên tĩnh ở ngoài trời, sự nhộn nhịp của đoàn người đang khuấy động trên sàn nhảy kia hiện tại chẳng màng đến ngày đêm.

Vạn Luân Thành hôm nay phá lệ không bao phòng VIP yên tĩnh để tự mình thưởng rượu, ngược lại anh lại chọn một vị trí ở giữa khu trung tâm, ngồi ở quầy bar vừa nghe nhạc sôi động vừa nhìn đám người xa lạ đang nhún nhảy quay cuồng trên sàn nhảy.

Bất quá anh chẳng thèm để tâm đến họ, mà hiện tại ánh mắt còn đang bận chú ý tới cô gái tiếp thị đang đứng ở cạnh mình.

Đó là một con mồi rất ưng ý mà Vạn Luân Thành vừa tìm được.

Mà không, không phải là tự tìm… vốn dĩ là con mồi tự mình sa vào hang cọp.

Cô gái nọ lớn lên vô cùng xinh đẹp, cơ thể phát triển tốt, toàn thân đẫy đà ngọt ngào. Dù chỉ là mặc áo sơ mi quần tây, trên cổ còn mang tạp dề tối màu đang đứng ở quầy bar làm tiếp thị, gương mặt non nớt của độ tuổi 19-20 đó thật khiến dã ý vấy bẩn trong lòng anh trỗi dậy mãnh liệt.

Quả nhiên khi hỏi ra, cô nàng kia liền ngại ngùng ánh mắt nhìn loạn không dám đối diện với anh.

Đôi môi đỏ mọng đó thỏ thẻ mà đáp:

“Tôi… tôi vừa thành niên...”

Vừa thành niên sao? Nghĩa là đủ 18 rồi? – Nhất thời, Vạn Luân Thành nổi lên hứng thú không hề nhỏ đối với cô gái này.

Anh nhìn cô đến không rời mắt, ý cười nồng đượm câu lên trên khóe môi không hề có dấu hiệu ngừng lại. Vạn Luân Thành nghĩ hôm nay bản thân ra ngoài vui vẻ một chuyến thật đúng là không uổng phí.

Những ngày này Vạn Luân Thành giống như một hồn ma vất vưởng tại dương thế vậy, cả người anh toát ra một loại khí tức trầm lạnh khó gần khiến người khác không dám tiếp cận.

Anh đã cô đơn hơn một phần ba đời người rồi, đối với chuyện tình ái người nọ không chút để tâm, cũng chẳng nhìn thấy cô gái nào khiến anh nảy sinh được hứng thú cả.

Hôm nay đến đây cũng chỉ là để tìm người giải tỏa dục vọng mà thôi, đàn ông kia mà, đôi khi phải giải quyết chút vấn đề sinh lý như một thói lệ.

Và rồi Vạn Luân Thành gặp được cô gái nhỏ này.

“Em tên gì?”

Vạn Luân Thành không quá chú tâm mà hỏi.

Người đàn ông nọ nhàn nhã ngồi trên ghế nhấm nháp chút rượu vang, thế nhưng cho dù đây có là loại rượu hảo hạng đi chăng nữa vẫn không thể khiến anh hài lòng, vị rượu đắng chát nơi cổ họng, khiến mày kiếm của anh có chút nhíu lại.

Tâm trạng lấp lửng không lên không xuống thật khiến cho Vạn Luân Thành cảm thấy bất ổn. Những người thân cận đều khuyên anh, nên tìm cho mình một người để yêu thương, tô lại màu sắc cho cuộc đời đầy tăm tối và chán ngắt của anh đi thì hơn.

Nhưng thông thường Vạn Luân Thành đối với những lời khuyên này đều chỉ cười cợt rồi bỏ qua không để tâm.

Anh thầm nghĩ: Yêu sao? Đâu phải muốn yêu đương là dễ dàng yêu đương được.

Lại nói, đến tận lúc này vẫn chẳng có cô gái nào có thể lọt vào được cặp mắt xanh của anh. Muốn anh yêu đương ư? Đúng là chuyện khó như lên trời.

Trong lúc còn đang mải mê nghĩ ngợi, bên cạnh cô gái kia lại rót thêm một ít rượu vào ly đến bồi anh, miệng nhỏ tiếp tục thấp giọng hồi đáp:

“Tôi tên Doãn Doanh.” Nói rồi, người nọ lại thẹn thùng hơi cúi đầu.

Trông dáng vẻ sợ sệt lo lắng của cô lúc này, nhìn thế nào cũng là kiểu sinh viên nghèo khó nên mới phải đến những địa phương phức tạp này làm việc.

Vạn Luân Thành không những không thương xót còn đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn trêu ghẹo cô. Dù rằng đã tường tận nghe rõ được tên của Doãn Doanh, Vạn Luân Thành vẫn giả vờ như không nghe thấy.

Hiếm lắm mới thấy anh trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, bộ dạng mười phần đã có hết chín phần tà mị yêu nghiệt.

“Tên gì? Tôi nghe không rõ.”

“Là Doãn Doanh ạ…”

“Hửm?”

“...”

Vạn Luân Thành vẫn cứ vờ như không nghe thấy, hại cô gái nhỏ gấp gáp đến muốn khóc ra, khí tức băng lãnh này của anh thực sự là dọa người quá rồi! Cô bối rối đứng ở cạnh bên anh xoắn xuýt đan tay vào nhau, lòng bàn tay hai bên chỗ nào cũng đều là mồ hôi lạnh.

“Tôi… tôi tên Doãn Doanh.”

Cố gắng lấy hết sức bình sinh để nói to một tiếng, đợi đến khi thốt ra xong những lời này rồi, cô lại thở hổn hển mấy hơi, hệt như vừa mới bị ép chạy bộ mười vòng vậy, trông cực kỳ gian nan.

Vạn Luân Thành không nhịn được bật cười. Cũng không nghĩ là cô gái này lại thú vị đến vậy, một vài động tác nhỏ cũng khiến lòng anh vui vẻ hơn rất nhiều.

Khu vườn khô cằn nọ sau bao lâu được tưới cho một trận mưa xuân, Vạn Luân Thành bất giác thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những ngổn ngang trống vắng của bao nhiêu ngày tháng qua đột nhiên chỉ trong một đêm mà hoàn toàn tan biến.

Vốn dĩ đến đây là muốn tìm cho mình một người có thể giúp anh thỏa mãn, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy cô gái này là ưng ý nhất.

Anh hơi ngẫm nghĩ, cảm thấy muốn thử một chút cảm giác gì đó mới mẻ hơn với cô gái này.

Anh thực sự muốn xem xem dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận này khi lên giường còn có thể biểu hiện ra được những xúc cảm gì khác. Hẳn là phải rất sống động, rất thuận mắt cho mà xem.

Nghĩ tới điều này, Vạn Luân Thành bất giác mỉm cười.

Mà xem ra cô gái nọ ngay từ đầu cũng đã có ý đồ muốn tiếp cận anh rồi. Trong khi nhân viên hộp đêm không ai có gan đến gần Vạn gia lộn xộn làm phiền anh, thì cô gái này lại cả gan mang dáng vẻ cún con sợ sệt như thế tiến tới nơi này, rót rượu mời anh mấy ly.

Sự gan dạ ngốc nghếch này của cô khiến Vạn Luân Thành cảm thấy hài lòng, anh bắt đầu có thêm hảo cảm với cô rồi đấy!