Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 66: Hôn đến mụ mị đầu óc




Nhìn thấy Doãn Doanh hoảng loạn sợ hãi ôm chầm lấy mình, người đàn ông nọ cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Đã bao lâu rồi mới có lại cảm giác này… Vạn Luân Thành không nhớ nổi nữa, lần cuối cùng bọn họ ôm nhau bình yên như thế chắc cũng phải hơn ba năm trước.

Còn nhớ hôm đó là lần cuối cùng trước khi bọn họ giải trừ mối quan hệ tình nhân kia, Doãn Doanh cũng ngoan ngoãn chui vào lòng Vạn Luân Thành giống như bây giờ, ôm anh rồi hôn anh thật khẽ.

Khi ấy, cô hệt như một chú cún nhỏ, ngoan ngoãn dịu dàng nằm gọn trong lồng ngực anh, e ấp ngọt ngào khiến anh không kìm lòng được yêu thương vô vàn.

Nhớ lại chuyện này khiến tâm tình của Vạn Luân Thành trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, anh thâm tình nhìn cô, thầm nghĩ rất muốn hôn Doãn Doanh.

Mà cô gái nọ lúc này cũng ngẩng mặt, trong đôi mắt đen láy to tròn kia bây giờ chỉ toàn là nước mắt. Chóp mũi cô đỏ bừng lên vì xúc cảm mãnh liệt vừa rồi, đôi môi đỏ mọng hiện thời lại không ngừng mấp máy.

Dường như cô đang muốn kể ra những ấm ức mấy ngày qua.

Vạn Luân Thành vô cùng kiên nhẫn nghe cô kể than, anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, đôi lúc lại cúi đầu hôn lên vầng trán tinh tế của cô gái nhỏ, an ủi cô: Không sao đâu, không có gì hết, có tôi ở đây rồi.

Cổ họng người đàn ông khô khốc muốn tìm gì giải khát, Vạn Luân Thành cuối cùng vẫn là không nhịn được thật muốn hôn cô.

Đợi khi Doãn Doanh nói nhiều tới mức thở không nổi, cô dừng lại hít sâu mấy hơi lấy sức nói tiếp. Khi này Vạn Luân Thành khẽ gọi cô.

“Cún con à.”

Vạn Luân Thành trầm giọng gọi một tiếng, trong thanh âm kia là toàn bộ sự đè nén nhẫn nhịn.

Doãn Doanh tròn mắt ngơ ngác “a” một tiếng, đôi môi như cánh hoa hồng mơn mởn ấy cũng theo đó mà hé mở.

Vạn Luân Thành khẽ cười, nói thầm: “Tôi muốn hôn em.”

Chợt, phiến môi lành lạnh của người đàn ông kia rốt cuộc không thể đợi chờ được thêm một giây phút nào nữa, lời vừa dứt liền đột ngột áp tới khống chế toàn bộ hơi thở hỗn loạn của Doãn Doanh.

Trong cơn mê man, cô bối rối đỡ tay trước ngực người đàn ông nọ, ấm ức kêu lên mấy tiếng nhưng đều không có khả năng thoát ra bên ngoài.

“Ưm…” Hơi thở toàn bộ bị chiếm lấy một cách tàn bạo, dường như người nọ càng thêm gấp gáp, khí tức nam tính và vòng tay ấm áp cường tráng đang gắt gao ôm mình khiến đầu óc cô càng trở nên mụ mị.

Môi lưỡi người đàn ông kia cuồng nhiệt khuấy đảo khoang miệng của cô không ngừng, công thành đoạt đấy quấn lấy chiếc lưỡi cô khiến nó trở nên tê rần mẫn cảm.

Thơm quá, hơi thở của cô gái nọ thật thơm, chiếc lưỡi vừa ngọt vừa mềm, vì hoảng sợ mà không dám đưa đẩy cùng anh.

“Vạn- Vạn gia…”

Doãn Doanh thấp giọng dính nị, đôi mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông kia, không biết bản thân là muốn từ chối… hay là muốn nhắm mắt làm ngơ tiếp nhận nụ hôn bá đạo này nữa.

Doãn Doanh không biết. Rõ ràng lý trí cứ không ngừng gào thét mong cô đẩy anh ta ra, không thể cứ dây dưa như thế được.

Nhưng trái tim cô lại đang đập hỗn loạn nơi lồng ngực, dường như chỉ có nó mới hiểu rõ Doãn Doanh đang muốn gì mà thôi.

“Doãn Doanh ngoan… há miệng ra nào.”

Doãn Doanh cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng mù mờ không còn nghĩ được gì nữa, cô ngoan ngoãn há miệng tiếp nhận nụ hôn của người đàn ông kia, lại nghe anh ấy chê bai.

“Hôn môi mà cứng đờ như thế hửm?”

Cô ấm ức giương đôi mắt ầng ậng nước nhìn người kia, muốn há miệng phản bác: Vậy tôi phải làm sao chứ!

Nhưng còn chưa kịp nói, người đàn ông nọ lại tiếp tục vói lưỡi vào trong khoang miệng cô, bắt cô làm quen với thân cận.

“Hôn nhiều lần rồi vẫn không khá lên được, tôi thật hoài nghi năng lực tiếp nhận của em đó.”

Bị người đàn ông kia cười cợt, Doãn Doanh cảm thấy ấm ức nhưng không sao nói được. Cô ngây ngây ngốc ngốc bị người đàn ông này dẫn dắt, hai người đứng ở giữa nhà miệt mài say đắm môi lưỡi triền miên giao nhau.

Đến khi Doãn Doanh gần hết hơi, lúc này tâm trí mới miễn cưỡng xem như minh mẫn trở lại, cô đẩy lồng ngực Vạn Luân Thành ra, hổn hển vừa thở vừa lùi người về sau.

Chết dở… lại bị cuốn theo rồi.

“Che miệng cái gì chứ?”

Vạn Luân Thành bật cười, bộ dáng anh đầu hạ lưu đưa tay đút túi quần, thong thả đi về phía cô, ép cô lùi người về sau, lùi mãi lùi mãi đến khi chạm gót vào chân tường mới dừng lại.

Tấm lưng thanh mảnh của cô gái áp chặt vào bức tường lạnh lẽo, đối mặt với người đàn ông kia, ánh mắt cô long lanh to tròn, hệt như một chú cún nhỏ đáng thương trong đêm mưa giông gió vậy.

“Có gì mà phải ngại, cũng không phải lần đầu em hôn tôi.”

“…” nghe Vạn Luân Thành buông ra câu nói đó, Doãn Doanh thật không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh.

Tôi hôn anh sao? – Doãn Doanh tỏ ra uất ức – Tôi hôn anh bao giờ chứ, còn không phải là anh nhào tới hôn tôi…

Doãn Doanh bối rối không biết để mắt ở đâu, vì ngượng ngùng lẫn tức giận mà gương mặt cô lúc này đỏ ửng lên như vừa xông hơi. Cô biết rõ mình hiện tại không có khả năng nói lại Vạn Luân Thành, dẫu sao lúc nãy cũng là cô nhảy bổ vào lòng người ta ôm ấp rồi khóc than.

Bị hôn còn không biết phản kháng… cứ ngây ngốc bị dẫn dắt rồi không thể tự mình thoát khỏi cám dỗ được.

Doãn Doanh tự biết mình đuối lý, nhưng cô làm sao trong trường hợp đó mà phán kháng được, Vạn Luân Thành đúng là tên cáo già, toàn lợi dụng lúc người ta yếu lòng nhất thì liên tục tấn công.

Doãn Doanh ấm ức chỉ biết gào thét trong lòng, cô nhát gan không dám phản bác gì Vạn Luân Thành, với lại hiện giờ Doãn Doanh vừa khóc xong rất mệt, cô không muốn cãi nhau với ai hết.

Nghĩ nghĩ, cô lại lén lút nhìn xem biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông kia, vừa hay anh ta đang cúi đầu ngắm cô.