Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 65: Bức tường phòng bị vỡ nát thành từng mảnh




Chung Sở Hòa cứ đứng ở trước cửa nhà Doãn Doanh làm loạn mãi không đi, tiếng la hét lẫn đập cửa ngày một lớn dần của y không làm phiền tới Doãn Doanh thì cũng làm phiền tới hàng xóm của cô.

Không biết là có ai đã đi báo bảo an, một lúc sau cuối cùng tiếng ồn ở trước cửa cũng tản đi rồi không còn nghe thấy nữa, người bên ngoài dường như đã đi mất, không biết là tự mình rời đi, hay là bị bảo an áp chế rời đi rồi cũng nên.

Doãn Doanh không nghe thấy tiếng động ồn ào thì lòng cũng yên ổn hơn, cô đưa tay tháo chiếc tai nghe ra rồi nghe ngóng một chút.

Yên ắng quá, chắc có lẽ Chung Sở Hòa đã đi thật rồi.

Để chắc chắn bên ngoài không còn ai, cô còn thận trọng đi tới trước cửa, nhìn qua mắt soi ngóng ra bên ngoài xem xét một chút. Quả nhiên là không còn ai, hiện tại Doãn Doanh sau một thời gian dài căng thẳng lo lắng mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô an tâm vuốt vuốt trước ngực mình.

“Thật may quá…”

Cô gái nọ ôm ngực hít thở một hơi, đúng lúc cô quay lưng muốn trở về phòng, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa lần nữa.

“...”

Cơ thể Doãn Doanh trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

Tuy nhiên lần này, tiếng gõ cửa rất khẽ chứ không hề dữ dội như những lần trước. Nhưng cách cả một lớp cửa dày như thế, không nhìn thấy mặt, không thể biết được người bên ngoài là ai.

Cửa nhà vẫn như cũ im lìm đóng chặt, thế nhưng không hiểu vì sao Doãn Doanh lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh lên từng đợt vì sợ hãi. Cô không dám tiến tới gần cửa, cũng không dám nhìn thử xem bên ngoài kia rốt cuộc là người nào.

Vẫn là Chung Sở Hòa sao?

Doãn Doanh không biết… Cô nhớ lại tiếng hét ầm ỉ của người kia mấy ngày nay, tuy không nhìn thấy gương mặt dữ tợn, nhưng với thanh âm gắt gỏng đó, thật khiến lòng cô hoảng loạn không yên. Bình thường Chung Sở Hòa không như thế, anh ấy chưa từng lớn tiếng với Doãn Doanh bất cứ lời nào.

Thế nhưng những ngày nay người đàn ông nọ giống như phát điên vậy… đáng sợ đến mức khiến Doãn Doanh tâm thần không ổn định nay càng trở nên bất thường hơn.

Cô sợ hãi hèn nhát không dám tiến tới nhìn xem thử, muốn chạy trốn về lại chiếc sofa kia rồi lấy tai nghe nghe nhạc nhưng chân hiện thời cứng đờ không có cách nào di chuyển được.

Cô sợ quá… dường như bệnh cũ tái phát thì phải, cô không điều khiển được hành động của mình nữa rồi.

Doãn Doanh cứ đứng chết trân một chỗ, mặc cho lúc này bên tai truyền tới tiếng mở khóa cửa nhà…

Bất quá Doãn Doanh lo sợ vô ích rồi, người bên ngoài không phải là Chung Sở Hòa.

Mà là Vạn Luân Thành.

Anh vốn là chủ của căn nhà Doãn Doanh đang thuê, lần đó Chung Sở Hòa lấp liếm nói là người quen của y cho Doãn Doanh thuê với giá rẻ, thật chất chủ nhà chính là Vạn Luân Thành.

Vì lo nghĩ Doãn Doanh ngại mối quan hệ giữa bọn họ không dám thuê nhà, nên Vạn Luân Thành ngay từ đầu đã đánh tiếng bảo Chung Sở Hòa không được hé nửa lời, cứ nói là người quen của y cho Doãn Doanh thuê là được rồi.

Chung Sở Hòa thấy cậu ba nói cũng có lý nên đành làm theo, với tính cách của Doãn Doanh, nếu biết là cậu ba của y cho cô thuê, cô nhất quyết sẽ sợ phiền hà mà không dám ở.

Có điều Chung Sở Hòa nào biết được, thật ra Vạn Luân Thành còn có dụng ý khác. Thế nên hiện tại anh có chìa khóa nhà của Doãn Doanh, muốn vào nhà cô thì liền vào cái một.

Tuy là nói với cháu trai không thể xâm nhập gia cư bất hợp pháp được, thế nhưng Vạn Luân Thành là ai kia chứ, anh muốn vào thì liền vào thôi, ai dám cấm cản anh?

Ban nãy gọi bảo an tống cái thằng rách việc kia đi rồi, chứ để Chung Sở Hòa ở lại ồn ào thêm chút nữa, chỉ sợ dọa chết con cún nhỏ ở bên trong.

Vạn Luân Thành hiểu rõ tính cách của Doãn Doanh, biết cô tính tình hèn nhát rất yếu đuối, kiểu gì mấy ngày nay cũng bị dọa cho không ít.

Quả nhiên Vạn Luân Thành đã đoán đúng, Doãn Doanh thực sự bị đứa cháu trai này của anh dọa cho hoảng loạn.

Lúc mở cửa nhà nhìn thấy cô đang đứng ở đó, toàn thân đơn bạc chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ mỏng manh, hai mắt cô đỏ hoe nhìn về phía anh, dường như có sự vụn vỡ nào đó dần dần hiện rõ trong ánh mắt của cô ấy.

Khi đó, Vạn Luân Thành bình thường tinh anh thế nào hiện tại cũng trở nên ngơ ngác không biết phải làm gì. Anh lặng người nhìn cô, rồi đột nhiên cô gái nọ nhảy bổ vào lòng anh mà không chút báo trước, giây phút người nọ dụi mặt vào áo anh, có lẽ khi đó cô đã không thể khống chế được mình nữa mà rơi nước mắt.

Hơi lạnh bám trên áo khoác dạ của người đàn ông đó làm mũi cô đỏ ửng.

Doãn Doanh không kìm được nữa mà gào khóc, không biết vì sao khi nhìn thấy người đàn ông này, bức tường phòng bị trong tâm cô nhanh chóng được phá vỡ, mà Doãn Doanh của hiện tại chỉ muốn khóc cho thỏa lòng mà thôi.

Vạn Luân Thành sững sờ không phản ứng kịp, anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô gái kia.

Có thanh âm trầm thấp dịu dàng vang lên phá tan bầu không khí rối ren nhiễu loạn.

“Cún con ngoan nào, đừng khóc.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Doãn Doanh càng không thể ngăn được nước mắt mình tuôn rơi ngày một nhiều hơn. Cô níu lấy ngực áo của anh, giống như một đứa trẻ vậy, nức nở nghẹn ngào mà khóc than ỉ ôi.

Những uất ức nhiều ngày qua của cô, cuối cùng cũng theo giọt nước mắt này tuôn ra hết thảy.