Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 67: Chương 67




Vạn Luân Thành nở một nụ cười yêu nghiệt, giống như sợi lông vũ nào đó vờn lướt qua trái tim cô, khiến lòng cô ngứa ngáy không sao chịu nổi.

Doãn Doanh đột nhiên đỏ mặt.

“Sao vậy hửm?”

Vạn Luân Thành đưa tay xoa xoa gương mặt diễm lệ của cô, tiện thể lau đi giọt nước mắt đang thấm ướt đôi gò má ửng hồng.

Cứ tưởng người nọ sẽ trêu chọc cô chứ, nào ngờ anh ta lại hỏi:

“Có phải Sở Hòa khiến em không vui không?”

“...” Doãn Doanh im lặng không lên tiếng, câu hỏi này cô không muốn trả lời.

Cô gái nọ nghiêng mặt tránh né không muốn nhìn Vạn Luân Thành.

Vừa rồi khóc lóc than thở, chỉ biết kể bản thân rất buồn, rồi tự hỏi có phải mình không phải là một người bạn gái tốt hay không, có phải vì thế mà không ai yêu cô, không ai muốn chung thủy với cô.

Nói không rõ ràng như thế, cũng chưa từng trách móc Chung Sở Hòa, thế mà người đàn ông nọ vẫn biết ai là người khiến cô phải dằn vặt khổ sở như thế.

Mà thôi cũng phải… Vạn Luân Thành là ai chứ, anh ta cái gì mà không biết. Lúc trước đến cảnh báo cô như vậy, rõ là từ sớm đã biết Chung Sở Hòa không chung thủy với cô. Có khi đến chuyện Hà Thương mang thai con của Chung Sở Hòa, anh ấy cũng rõ hơn ai hết.

“…” Doãn Doanh mím môi không nói lời nào.

Cảm thấy chuyện xấu hổ của bản thân bị người khác biết được thật đúng là mất mặt. Đã vậy lúc trước anh ta cảnh báo nhưng cô không cứ nghe, còn tự cho là bản thân mình đúng. Bây giờ gào khóc cái gì chứ, còn khóc đến ướt cả ngực áo của người ta như vậy.

Doãn Doanh xấu mặt không để đâu cho hết.

Cô quẫn bách nghiêng đầu, lại thấy Vạn Luân Thành càng lúc càng tiến tới áp sát vào người cô.

“Này- này!”

Doãn Doanh rối rắm, cô đẩy người anh ra nhưng đương nhiên không đủ lực: “Anh làm gì vậy!”

“Em nói đi, có phải Sở Hòa làm em khóc không?”

Vạn Luân Thành bỏ qua lời Doãn Doanh nói, anh sáp tới gần, hơi thở nóng rực phả lên vành tai cô.

“Sở Hòa bên ngoài có người phụ nữ khác khiến em tổn thương đúng chứ?”

“…”

Mỗi câu nói của Vạn Luân Thành đều như dùng đinh đóng chặt vào tim cô. Bất quá anh ấy không phải Chung Sở Hòa, càng không phải là Hà Thương, cho dù có nói thế nào cũng không thể khiến cô thống khổ dằn vặt như bọn họ được.

Nhưng Doãn Doanh tủi thân.

Cô trừng mắt đỏ mặt nhìn Vạn Luân Thành, thấy anh đang nghiêm túc nhìn mình thì nước mắt cô càng không tự chủ được mà rơi xuống ngày một nhiều. Dường như chỉ khi ở cạnh bên Vạn Luân Thành, Doãn Doanh mới có thể bộc lộ được hết cảm xúc của mình mà thôi.

“Em yêu Sở Hòa đến mức đó à? Yêu đến mức không nỡ buông tay còn muốn ở đó nhìn Sở Hòa và Hà Thương hạnh phúc sao?”

Vạn Luân Thành càng nói càng quá quắt, Doãn Doanh uất ức đấm nhẹ vào lồng ngực anh.

Cô nức nở: “Tôi chia tay với anh ấy rồi.”

“Sao cơ?”

Vạn Luân Thành cứ tỏ ra là mình không nghe thấy, thật chất mấy ngày qua anh vẫn luôn âm thầm nhìn xem biểu hiện của Chung Sở Hòa và cô, đương nhiên biết được cả hai đã xảy ra mâu thuẫn, đúng với dự tính ban đầu của anh.

“Tôi nói…” Doãn Doanh mếu máo, “Tôi chia tay rồi mà.”

“Anh trêu tôi đúng không… hức, anh rõ ràng là muốn chọc tức tôi… Anh biết… anh biết rõ tôi đã chia tay với Chung Sở Hòa…”

Doãn Doanh vừa nói vừa khóc nấc, cô tủi thân không sao chịu được. Chẳng hiểu sao mấy ngày nay chẳng hề khóc lấy một tiếng, giờ nhìn thấy Vạn Luân Thành thì giống như nước tràn bờ đê vậy, bao nhiêu uất ức cứ thế tuôn ra.

Cô dụi đầu vào lòng anh mà khóc, còn hờn giận đưa tay đấm trước ngực người đàn ông kia.

“Vạn Luân Thành anh là tên khốn.”

“…”

Bị mắng, nhưng Vạn Luân Thành lại chỉ cười.

“Có phải anh thấy tôi thảm như thế… anh rất vui không!” Doãn Doanh mếu khóc, càng làm Vạn Luân Thành không biết phải đáp lời cô thế nào nữa đây.

“…”

Chỉ là nụ cười nhàn nhạt giương trên môi người đàn ông lúc này giống như một lời khẳng định vậy.

Những gì xảy ra với cô hiện tại thực chất đều nằm trong dự liệu của Vạn Luân Thành, bất quá anh cảm thấy xót xa cho cô, thật không nỡ nhìn cô đau khổ như thế.

Chung Sở Hòa vốn không phải người tốt, làm cách này để tách hai người ra vốn là dự định của Vạn Luân Thành từ lâu.

Khóc ra được thì tốt rồi, thấy cô vẫn còn sức mắng chửi anh, Vạn Luân Thành cảm thấy như vậy mới đúng. Thà là chịu ấm ức xong rồi có thể buông xả được, còn hơn trong lòng cứ canh cánh không yên.

Dù sao cô cũng chính miệng nói ra cô và Chung Sở Hòa chia tay không còn là người yêu nữa, vậy thì sau này Vạn Luân Thành cũng không khách sáo nữa…

Mà không, đó giờ Vạn Luân Thành làm gì biết hai chữ “khách sáo” viết như thế nào.

Nghĩ là vậy, bàn tay người đàn ông kia cũng bắt đầu không an phận luồng xuống xoa nắn vòng eo cô.

“Vạn… Vạn Luân Thành! Anh- anh muốn làm gì…”

Doãn Doanh đang nức nở cũng chợt bừng tỉnh, bên tai nghe thấy thanh âm trầm khàn đè nén dục vọng của người đàn ông kia: “Đã làm gì em đâu.”

“Tôi chỉ… muốn gần em một chút.”

“Này… này!”

“Chỉ là cái ôm an ủi, em không cho sao?”