Doãn Doanh cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong lòng mình, suốt cả quá trình dài này, gương mặt của cô thật khó để mà hình dung ra được.
Doãn Doanh vẫn ngồi ở trên ghế đó, ánh mắt cô thơ thẩn vô hồn nhìn vào tờ siêu âm thai kia.
Những câu nói cay nghiệt của Hà Thương khi ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại không ngừng ở trong tâm trí Doãn Doanh, nó khiến cô khó chịu, khiến cô chán ghét. Thế nhưng không hiểu vì sao cô lại không thể ngừng nghĩ về nó.
“Cô nên sớm ngày rời khỏi Chung Sở Hòa đi. Anh ấy không yêu cô, cô phải biết điều một chút đi chứ.”
“Từ sớm đã biết việc chúng tôi ở bên nhau sao? Ha… đúng là một kẻ mặt dày mà. Rõ ràng cô sớm biết anh ấy từ lâu đã không còn yêu cô, vậy mà cô còn cố tình đeo bám anh ấy không buông.”
“Cô Doãn à, cô thật đáng thương. Thật đúng là một kẻ đáng thương mà.”
Khi đó, tiếng cười của Hà Thương rất lớn, cô ta ngạo nghễ nhìn Doãn Doanh, trêu chọc cô vì sao quá ngu ngốc không biết tự lượng sức mình.
“Doãn Doanh, cô biết vì sao mà Chung Sở Hòa ngỏ ý muốn cưới cô không?”
Doãn Doanh lúc ấy không nói được một câu nào, cô chỉ đứng chết trân một chỗ nhìn Hà Thương đang không ngừng đắc ý tiến tới chỗ cô. Cô ta kề sát gương mặt diễm lệ vào tai Doãn Doanh, lời nói sắc bén hệt như dao găm, giống như muốn găm sâu vào lòng Doãn Doanh, khiến cô đau đớn tổn thương chừng nào thì cô ta càng hả hê chừng đó vậy.
“Cũng là bởi vì cô là cây hái ra vàng cho anh ấy mà thôi. Cưới cô thì Vạn gia sẽ cho anh ấy một số tiền lớn để lấy vốn làm ăn. Cô tưởng anh ấy thật lòng yêu cô sao? Ha ha, cô gái ngốc, cô đừng vọng tưởng nữa.”
“…”
“Cô không tự nhìn lại mình xem, cô thì có gì hơn tôi chứ.”
“…”
“Một năm nay quen biết anh ấy, anh ấy chưa từng chạm vào cô đúng không?”
“…”
Hà Thương càng nói càng quá đáng hơn, cái cách mà cô ta câu lên khóe môi cười thật kiêu căng, khiến Doãn Doanh không thể nào chịu nổi.
“Cô biết vì sao Sở Hòa lại không chạm vào cô không? Là vì anh ấy không có hứng thú với cô đó!”
“Cô nghĩ anh ấy vì trân trọng cô nên mới như thế sao?”
“Haha, đồ ngốc. Có mèo nào mà lại chê mỡ, đàn ông không chạm tới người phụ nữ bên cạnh họ, là bởi vì họ chán ngấy cô ta rồi đó.”
“…”
Từng lời nói đó, thật như một cây kim nhọn hoắt đâm vào lồng ngực của Doãn Doanh, khắp nơi tứ tung đều là máu đỏ, mà trái tim cô hiện giờ nhìn chẳng ra được hình dạng gì nữa rồi.
Doãn Doanh cứ mải mê nghĩ ngợi, cho đến khi bàn tay cô bất giác nắm lại thành đấm, vò tờ giấy siêu âm kia nhàu nhĩ mới buông ra. Lúc thả lỏng tay, đột nhiên trong đáy mắt Doãn Doanh lóe lên một tia kiên định.
Có lẽ đã đến lúc chia tay thật rồi.
Và cũng trong đêm đó, có một người phụ nữ đau lòng tột độ nhưng không thể nào khóc nổi, cô gọi điện cho Chung Sở Hòa, dứt khoát muốn nói lời chia tay.
Nếu như cứ giữ mãi đoạn tình cảm này, cô cảm thấy bản thân mình thật không có cách nào.
Hốc mắt Doãn Doanh hiện thời cay xè khô khốc, nhưng cố gắng cách nào cũng không thể giải tỏa bằng cách khóc ra được. Cô không khóc được, mà vốn dĩ Doãn Doanh cô cũng không muốn khóc. Cô không muốn ngay cả giây phút này cũng trở nên hèn mọn yếu đuối trong mắt người khác.
Chuông reo vài tiếng đã có người bắt điện thoại, dường như đối phương đang an giấc mà bị làm phiền, thế nên khi cất tiếng còn có thể nghe được thanh âm nhè nhè vì ngái ngủ của y.
“Anh nghe đây… Doanh Doanh, làm sao thế hửm…?”
Chung Sở Hòa làm sao biết được, chỉ cách có một màn hình điện thoại mà thôi, phía bên kia, Doãn Doanh đã hạ quyết tâm khổ sở đến thế nào.
Một năm… một năm hẹn hò yêu nhau như thế, thời gian không dài không ngắn, nhưng Doãn Doanh đã từng có ý muốn xây dựng mối quan hệ lâu dài cùng với người đàn ông này.
Vậy mà đến cuối cùng lại phải đón nhận sự thật cay đắng đến thế.
Hỏi cô sao lại không đau lòng ư?
Cô đau lòng chứ, sao lại có thể không đau…
Trái tim dày xéo khổ cực đến thế nào, tim gan quặn thắt giống như bị người khác hung hăng giày vò vậy. Chỉ là cô không thể khóc mà thôi!
Hà Thương nói rất đúng, có lẽ không phải vì cô ta muốn chọc tức Doãn Doanh nên mới nói những lời đả kích kia. Lẽ ra Doãn Doanh từ sớm phải biết, Chung Sở Hòa vì muốn số tiền khổng lồ đó nên mới muốn kết hôn với cô.
Từ trước Doãn Doanh đã rõ ràng việc này, cô biết rõ Chung Sở Hòa đang chờ đợi Vạn Luân Thành góp vốn giúp y hoàn thành dự án kia.
Chung Sở Hòa rất để tâm vào chuyện này, Doãn Doanh cũng biết đó là lý tưởng của y, và cô cũng vì thế mà đã mà cố gắng rất nhiều giúp y lo toan mọi thứ.
Chỉ là giờ đây khi Hà Thương vạch trần sự việc, cô mới chợt nhận ra rằng đến cùng thì mình cũng chỉ là một công cụ để giúp Chung Sở Hòa đạt thành mong ước mà thôi.
Thấy Doãn Doanh rất lâu cũng không đáp lại lời mình, Chung Sở Hòa cũng từ từ trở nên tỉnh táo.
Y dù rất mệt nhưng vẫn không dám lớn tiếng dọa nạt cô, cố gắng đè nén tâm tình mà ôn nhu hỏi lại:
“Doanh Doanh, làm sao thế em?”
Lúc này, Doãn Doanh mới hồi thần.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay lúc này toàn bộ đều là mồ hôi, cô khó nhọc cất thành tiếng:
“Sở Hòa à…”
“Ơi, anh nghe đây?”
Trước cơn giông bão, người đàn ông nọ vẫn không hề hay biết gì.
“Chúng ta…”
“Chia tay đi!”