Lời nói tuyệt tình này vừa dứt, Doãn Doanh cũng không thể khống chế được tâm tình của mình nữa mà nhanh chóng tắt điện thoại.
Những ngày sau đó, cho dù Chung Sở Hòa có tìm mọi cách muốn liên lạc với cô, Doãn Doanh cũng không bắt máy. Cô chặn số của Chung Sở Hòa, ngay trong đêm dứt khoát nói lời chia tay đó, những món đồ kỉ niệm đều bị cô đem đi đốt sạch, cả chiếc nhẫn kim cương người đàn ông kia tặng, cô từng rất trân quý không dám để rời khỏi mình một giây, lúc mất nó cô đã lo lắng đến mức nào, bán bỏ cả tôn nghiêm cũng phải tìm về cho bằng được, thế mà hiện tại lại vứt đi chẳng chút thương tiếc.
Có lẽ Doãn Doanh muốn nhanh chóng quên đi Chung Sở Hòa, cô sợ nếu cứ nhìn vật như thế sẽ nhớ người mãi không quên được.
Cho đến khi trong nhà không còn lại chút gì liên quan tới y, Doãn Doanh mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mặc dù, cách thức vứt đồ kỷ niệm này nhìn chung rất ấu trĩ, chỉ có trẻ con chia tay mới giận lẫy làm như thế. Nhưng Doãn Doanh lại cảm thấy nó phù hợp với bản thân mình.
Cô là một người rất nhạy cảm dễ khóc, bình thường muốn từ bỏ một cái gì đó cũng khó khăn vô cùng, nhất là trong chuyện tình cảm này càng khó hơn gấp bội. Cô sợ cô sẽ nhung nhớ, sẽ tiếc nuối không quên được, vậy nên bỏ đi là cách làm đúng đắn nhất của hiện tại.
Chỉ cần đem những thứ có liên quan tới Chung Sở Hòa vứt bỏ, không còn nhìn thấy thì trái tim cũng không đau, tâm trí cũng không còn bất tri bất giác nhớ tới nữa.
Doãn Doanh một khi đã quyết tâm từ bỏ, thì sẽ từ bỏ thật.
Giống như năm đó, đem trái tim day dứt thống khổ khi rời xa Vạn Luân Thành… cô cũng đã quyết tâm từ nay không nghĩ về anh nữa, không yêu anh nữa. Sau đó cô đã thực sự làm được. Dù rằng khó khăn, nhưng trên đời này Doãn Doanh nghĩ, không có chuyện không có một người thì bản thân mình không sống được.
Cho dù suốt những năm đó cô đã chật vật thế nào để tìm cách quên đi, và sự thật chứng minh, cô vẫn ổn, vẫn sống tiếp được, mặc cho trái tim có tan nát vỡ vụn đến thế nào.
Lúc này, Doãn Doanh ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu cảm thấy xung quanh trở nên nhàm chán trống vắng. Nhưng rồi lại không biết phải làm gì, Doãn Doanh cứ ngồi như thế, bó gối gục đầu, chẳng phát ra chút âm thanh nào.
Chuyện tình cảm của cô vì sao cứ luôn trắc trở như thế?
…
Những ngày này Doãn Doanh không rời khỏi nhà dù chỉ là một bước, cô không có chút năng lượng nào để đi ra ngoài cả, càng không biết đi ra ngoài kia thì sẽ phải đón nhận những chuyện gì.
Chung Sở Hòa có đến nhà của Doãn Doanh để tìm cô mấy lần, chỉ là cô không chịu ra ngoài mở cửa, nhốt mình trong nhà, mang tai nghe để không nghe thấy được giọng nói của y.
Nhưng Chung Sở Hòa cứ kiên trì đứng ở ngoài đó, cất giọng rõ to gọi cô.
“Doãn Doanh, em ở trong đó phải không? Mau lên tiếng đi.”
“Doãn Doanh!”
Người đàn ông nọ mấy ngày đầu thì vô cùng ôn nhu dịu dàng gọi cô, còn hỏi han đủ điều, không rõ Doãn Doanh bên trong có ốm đau bệnh tật gì hay không, còn nói y rất lo cho cô.
Nhưng càng về sau thì y càng trở nên mất bình tĩnh, Chung Sở Hòa rốt cuộc không hiểu cô đang phát điên cái gì nữa. Đột nhiên nói lời chia tay không chút báo trước nào, thực sự khiến Chung Sở Hòa trở tay không kịp.
Gọi không được thì đập cửa, người đàn ông nọ liên tiếp dùng tay không đập mạnh vào cửa mấy tiếng gọi cô ra.
“Doãn Doanh, em làm sao thế? Có phải giận dỗi anh việc gì không?”
Chung Sở Hòa lúc này vẫn không nhận ra là Hà Thương đã tới gây chuyện, y chỉ không hiểu, rõ ràng trước đó giữa y và Doãn Doanh đang tốt đẹp như vậy, sao tự nhiên khi không cô ấy lại nói muốn chia tay?
Không nói lấy một lý do nào, đêm hôm gọi tới nói chia tay rồi dứt khoát không liên lạc nữa, Chung Sở Hòa thực sự không thể hiểu nỗi rốt cuộc phụ nữ các người khó hiểu tới mức nào nữa.
“Doãn Doanh, em ra đây nói chuyện rõ ràng với anh có được không?”
“Sao em có thể nói chia tay là chia tay như thế! Chúng ta đối mặt nói chuyện một lần, giải quyết rõ ràng việc này đi.”
“Em giận anh việc gì, hay là anh đã làm gì sai? Em không thể nói cho anh biết sao?”
“…”
Doãn Doanh ngồi ở trong nhà lặng im không lên tiếng, dù rằng cô đã mở tiếng nhạc trong điện thoại lên mức cao nhất, vẫn không thể lấn át được thanh âm tức giận của người đàn ông kia.
Chung Sở Hòa có lẽ rất giận cô, anh ấy dịu dàng không được bao lâu thì lại nổi điên lên đập cửa nhà không thương tiếc, cánh cửa đáng thương cố gắng chịu đựng sức nặng của nắm đấm, cũng may là cửa chịu ngoại lực tốt, sau nhiều lần bị va đập như thế mà vẫn sừng sững không ảnh hưởng gì.
Chỉ là Doãn Doanh thì bị dọa cho không ít…
Cô cố gắng vỗ về trái tim đang không ngừng nhảy loạn của mình, liên tiếp an ủi dặn lòng – không sao, không sao hết, chỉ cần cô không ra mở cửa thì người đàn ông kia sẽ không thể vào đây được.
Lúc này, Doãn Doanh không hề muốn đối mặt nói chuyện với y chút nào. Cô ngồi bó gối trên sofa, bên tai là tiếng nhạc rất lớn, nhưng bên cạnh lại xen lẫn giọng nói của người đàn ông kia.
“Doãn Doanh! EM MAU RA ĐÂY CHO ANH!”