Thấy Hà Thương tỏ vẻ háo thắng cùng đắc ý, Doãn Doanh cũng dự cảm được có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ tới Hà Thương vậy mà lại mang đến cho cô một tờ giấy siêu âm thai ở bệnh viện.
Hà Thương đang mang thai sao?
“…” Cầm giấy siêu âm thai 4 tuần tuổi kia trên tay mà hô hấp của Doãn Doanh trở nên rối loạn không thể kiểm soát được. Cô không thể tin nổi nhìn thật kỹ vào nội dung bên trong tờ siêu âm kia, còn nhìn thấy được hình ảnh túi thai đang hình thành.
Hà Thương mang thai… Có phải là mang thai con của Chung Sở Hòa không?
Doãn Doanh không biết nữa, cũng không muốn biết sự thật đáng kinh tởm này… đôi gian phu dâm phụ bọn họ ở sau lưng cô dan díu nảy sinh quan hệ!
Bọn họ… bọn họ…!
Cơ thể Doãn Doanh không chút nhúc nhích, chỉ là hô hấp lúc này như nghẹn ứ lại khiến cô thật khó khăn khi hít thở. Ánh mắt cô đang dần trở nên vô hồn ngước lên nhìn chiếc bụng vẫn còn chưa lộ rõ của người phụ nữ kia.
Cả quá trình này, sắc mặt của Doãn Doanh thật khó có thể hình dung được.
Cho dù giấy xét nghiệm này có là thật hay là giả, thì đoạn video trong chiếc USB đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất…
“Sau lưng cô có một hình xăm đúng chứ?”
Đột nhiên Doãn Doanh lại lên tiếng hỏi Hà Thương như thế.
Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng bật thốt, chẳng nghe ra là đang nổi giận hay thật sự thản nhiên chấp nhận với sự thật phũ phàng này nữa.
Hà Thương không nhìn ra được biểu cảm của cô.
Ngoài dự đoán của Hà Thương, cô ta còn nghĩ Doãn Doanh lúc này phải điên tiết lên chửi mắng cô, hoặc là nhu nhược yếu đuối khóc lóc khổ sở một trận chứ. Chẳng thể ngờ được, người nọ đột nhiên lại hỏi một câu không liên quan gì như thế, sắc mặt cũng dần trở nên thản nhiên như không có gì xảy ra.
Nhưng vì sao Doãn Doanh lại hỏi như vậy nhỉ? Sao cô ấy lại biết được sau lưng Hà Thương còn có một hình xăm?
Ngày thường cô rất ít khi để lộ hình xăm này ra bên ngoài, bởi vì hình xăm đó là Hà Thương và Chung Sở Hòa xăm đôi, sau lưng y cũng có một cái y hệt, Hà Thương vì không muốn đánh rắn động cỏ, cũng chẳng ăn mặc hở lưng khoe khoang làm gì.
“Có, nhưng như thế thì làm sao?”
Hà Thương khẳng định là có như thế, thâm tâm của Doãn Doanh càng lạnh đi vài phần.
Vậy là đúng rồi, cô gái trong đoạn video kia là Hà Thương… đảm bảo là như vậy!
Thấy Doãn Doanh trầm ngâm không nói gì nữa, Hà Thương càng cảm thấy khó chịu không vui hơn. Vốn dĩ tới đây là muốn nhìn xem biểu cảm đau thương của cô gái này, để Hà Thương có thể hả hê một chút, thành công cướp lại rùa vàng của mình.
Nào ngờ giờ đây Doãn Doanh lại biểu hiện thản nhiên như không, khiến Hà Thương cảm thấy thật khó chịu không thể chấp nhận được.
“Cô nhìn không hiểu à Doãn Doanh?”
Hà Thương đột ngột sấn tới một chút, cầm tờ giấy xét nghiệm kia lại, bắt đầu muốn phân tích nói rõ cho Doãn Doanh biết.
Nhưng Doãn Doanh nào có thể để Hà Thương đạt thành được ước nguyện. Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, đợi đến khi Doãn Doanh mở mắt ra một lần nữa, lúc này bi thương trong ánh mắt đã không còn nữa rồi.
Hà Thương vẫn còn ngoan cố muốn vạch trần: “Đây chính là--”
“Là con của cô là Chung Sở Hòa đúng chứ?” Doãn Doanh bình thản mà đáp lời Hà Thương.
Cô ả kia đương nhiên là còn chưa kịp nói xong một câu hoàn chỉnh, thì đã bị Doãn Doanh cắt ngang ý đồ, không cho Hà Thương tiếp tục khoe khoang hống hách nữa.
Hà Thương thấy Doãn Doanh thản nhiên như thế, đột nhiên bao nhiêu khí thế hùng hổ muốn vào đây khuấy đục nước vừa rồi đều bay đi sạch…
Cô ta bỗng dưng lắp bắp: “Đ-đúng, đúng vậy…”
“Cô… không nổi giận sao?”
Nghe Hà Thương thắc mắc, Doãn Doanh chỉ khẽ cười nhàn nhạt.
Tức giận sao? Không…
“Sao tôi lại phải nổi giận chứ?”
Rõ ràng trong lòng mình vốn đang không yên ổn, nhưng ngoài mặt Doãn Doanh lại chẳng thể hiện điều gì cả.
Tức giận, buồn bã hay cả là thất vọng đều không.
Lúc này gương mặt của cô lạnh tanh không chút cảm xúc, hệt như chuyện này chẳng chút liên quan gì đến cô vậy. Mà biểu cảm này, càng khiến cho Hà Thương thêm phần sợ sệt yếu thế.
“Cô và Sở Hòa quen nhau lén lút sau lưng tôi, tôi từ sớm đã biết rồi.”
Hà Thương nghe Doãn Doanh nói như thế, lúc này cô ta không kịp trở tay, có chút thất thố không tin nổi mà thảng thốt:
“Từ sớm đã biết?”
Từ thế chủ động, cô ta dần trở thành thế bị động, đột nhiên cảm thấy mình đến đây làm loạn thật đúng là rỗi hơi không có gì làm!
Doãn Doanh nghĩ tới những chuyện đáng kinh tởm này… cô hiện tại chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo cho qua mà thôi.
Doãn Doanh cô từ sớm đã biết rồi sao?
Có lẽ là vậy thật…
Có lẽ từ sớm đã biết rồi, thế nhưng Doãn Doanh vẫn cố tự lừa mình dối người, cứng đầu không muốn tin vào sự thật, còn cho rằng Chung Sở Hòa thật tâm thật lòng đối xử tốt với mình, còn Vạn Luân Thành thì là kẻ chen chân vào phá hoại.
Ôi, Doãn Doanh ơi là Doãn Doanh, đến cùng thì mày đúng là có mắt như mù - Doãn Doanh tự mình giễu cợt bản thân. Cô thật đúng là kẻ ngốc.
Bị bạn trai phản bội, thế mà vẫn cứ ngu ngốc đâm đầu tin tưởng.
Rõ ràng chứng cứ ngay trước mắt, lại cố tình không muốn tin!
Chẳng trách Vạn Luân Thành cười nhạo cô như thế. Có lẽ anh ta muốn nói cho cô biết, cô đúng là một kẻ ngốc, đi tin người không đáng tin!
Nhìn Doãn Doanh như thế, Hà Thương thật không hiểu, rốt cuộc thì vì sao Doãn Doanh lại có thể tỏ ra bình thản đến thế được!
Rõ ràng lúc đầu khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm kia, cô đã sửng sốt như thế nào Hà Thương có thể nhìn ra được.
Thế nhưng cảm xúc không được đẩy lên đỉnh điểm, chỉ vừa mới đây thôi người phụ nữ nọ lại có thể lấy lại được dáng vẻ thản nhiên không chút quan tâm gì.
Doãn Doanh thật sự không nổi giận sao? Có lý nào lại vậy…
Lúc đầu khi nhìn thấy cô ta, Hà Thương đã cho rằng một cô gái mềm mỏng dịu dàng như Doãn Doanh, tính tình nhất định sẽ rất nhu nhược yếu đuối, chỉ cần cô tới đây vạch trần chuyện xấu của Chung Sở Hòa, hẳn là cô gái kia nói vài câu sẽ không nhịn được mà bật khóc.
Chẳng ngờ Doãn Doanh không những không khóc, không giận, càng không chút để tâm đến chuyện này như thế.
Cái cách mà Doãn Doanh đón nhận việc này, khiến Hà Thương cảm thấy chán ghét.
Thật mất hứng mà!