Nhìn bóng lưng Doãn Doanh đi khuất rồi, Chung Sở Hòa mới an tâm quay lại chuyên tâm chọn tiếp vòng tay cho cô.
Nhẫn cưới thì đã chọn xong rồi, nhưng mẫu vòng tay thì Chung Sở Hòa vẫn còn đang phân vân quá. Lúc nãy hỏi Doãn Doanh nhưng dường như cô lại không mấy chú tâm, thấy cô không mặn mà gì, Chung Sở Hòa nghĩ là cô không ưng ý.
“Cậu ba, cậu xem giúp con xem mẫu nào thì hợp với cô ấy vậy? Dường như cô ấy không thích những mẫu con chọn vừa nãy thì phải.”
Chung Sở Hòa cứ không ngừng đảo mắt nhìn vào tủ kính trưng bày, tiếp tục lựa ra mấy mẫu vòng tay khác nhau để nhờ Vạn Luân Thành chọn giúp.
Vòng tay đính đá kim cương rất tinh tế đa dạng, cổ tay thanh mảnh và da trắng như Doãn Doanh mang loại vòng tay nào cũng phù hợp cả, cái này chỉ tùy thuộc vào Doãn Doanh thích mẫu mã nào mà thôi.
Vạn Luân Thành cũng không mấy chú tâm lựa vòng tay, bởi vì Doãn Doanh không có ở đây, Vạn Luân Thành liền cảm thấy đi chung với đứa cháu trai này thật đúng là phiền phức mà.
“Cái nào cũng được, còn không thì con cứ mua hết đi, về tới để cô ấy muốn chọn cái nào thì chọn.”
Thanh âm trào phúng của Vạn Luân Thành khiến Chung Sở Hòa sững sốt: “Mua hết?”
Y trố mắt nhìn cậu của mình, giọng nói thảng thốt mang theo sự sợ hãi: “Con làm gì có khả năng mua hết đống trang sức đắt tiền này chứ!”
Nói tới đây, Chung Sở Hòa mới giật mình nhớ ra còn có nhân viên đang đứng cạnh tư vấn. Y bụm miệng không nói nữa, lại nghe thấy điệu cười trào phúng của Vạn Luân Thành càng lúc càng tăng cao.
“Nếu không thể mua hết thì tự mình lựa một chiếc vòng đi, nhanh lên, cậu không có dư thời gian để đợi con phân vân.”
“…”
Chung Sở Hòa im miệng không dám hỏi nữa, y cũng nhanh chóng lựa vội một chiếc vòng tay.
Tuy rằng trong lòng ấm ức và rất muốn đả đảo ông cậu ba khắc nghiệt này của mình, nhưng y làm sao có thể bật lại được Vạn Luân Thành chứ!
Suốt mấy năm nay ẩn nhẫn chịu đựng… ráng thêm ít lâu nữa cũng không khó khăn gì. Vả lại hiện tại y không quyền không của, muốn lớn tiếng cũng chẳng được. Kẻ thấp cổ bé họng này… từ lâu đã dưỡng thành quen rồi.
Vạn Luân Thành đó cứ đợi đi, đừng tưởng có thể lên mặt được với Chung Sở Hòa này cả đời!
Chung Sở Hòa trong đầu cứ không ngừng tính kế phản công, thế nhưng nào biết Vạn Luân Thành từ sớm đã nắm rõ hết đường đi nước bước của y rồi.
Cái đám cưới này cũng không thể diễn ra được, đi mua nhẫn cưới mua váy cưới gì gì đó cũng chỉ là hình thức mà thôi. Vạn Luân Thành bỏ chút thời gian diễn màn kịch thế cũng đủ rồi.
“Mà này, Sở Hòa.”
“Vâng?”
Chung Sở Hòa đưa thẻ thanh toán cho nhân viên, sau đó mới quay sang nhìn Vạn Luân Thành: “Sao vậy ạ?”
“Hà Thương có biết chuyện con sắp kết hôn hay không?”
“…”
Chung Sở Hòa vừa nghe Vạn Luân Thành nhắc tới Hà Thương, nụ cười giả tạo vốn dĩ đang giương bên môi của y cũng dần trở nên cứng ngắc.
Sắc mặt của người đàn ông kia tái lại, phải mất mười mấy giây sau y mới bừng tỉnh nghiêng mặt nhìn ngó xung quanh, sợ Doãn Doanh quay lại sẽ phát hiện ra được bí mật này của y.
May mắn là xung quanh không có ai, chỉ có Chung Sở Hòa và Vạn Luân Thành đang đứng cạnh nhau mà thôi. Hiển nhiên chuyện xấu xa mà Chung Sở Hòa muốn giấu giếm cũng không có ai có thể nghe thấy được.
Thế nhưng y nào biết, vốn dĩ Doãn Doanh đang ở phía sau tấm nền quảng cáo kia, nghe thấy được hết tất cả mọi chuyện.
Cô chỉ định quay về lấy chiếc túi xách của mình mà Chung Sở Hòa đang giữ, nào ngờ vừa mới tới gần, liền nghe Vạn Luân Thành nhắc tới cái tên “Hà Thương”.
Doãn Doanh rất mẫn cảm với cái tên đó, cô vừa nghe tới thì liền giật thót mình, trốn phía sau tấm nền quảng cáo mà nghe lén.
Không ngờ tới còn có thể nghe thấy nhiều chuyện thú vị ở phía sau như vậy…
“Cậu ba, cậu nhỏ tiếng một chút…”
Chung Sở Hòa đưa ngón trỏ đến bên môi mình ra dấu im lặng, y lại dáo dác nhìn xung quanh, sợ Doãn Doanh sẽ quay trở về. Nhưng y nào biết, chỉ cách có một tấm nền quảng cáo, người mà y đang lo sợ kia lại đang ở sát cạnh y, nghe rõ mồn một những lời y đang nói.
“Làm chuyện xấu còn sợ người khác phát giác à?”
Vạn Luân Thành nở một nụ cười ngạo nghễ, vẫn là tác phong ngày thường, vô cùng cao cao tại thượng khiến người khác cảm thấy lép vế khiếp sợ.
Chung Sở Hòa âm thầm đổ mồ hôi lạnh: “Cô ấy và con đã kết thúc rồi, cậu nói vậy khéo Doanh Doanh quay lại nghe thấy sẽ hiểu lầm…”
Vạn Luân Thành bật cười: “Hiểu lầm?”
Chung Sở Hòa lạnh sống lưng: “…”
“Sở Hòa, con lừa ai thì được, nhưng đến cậu ba mà con cũng dám lừa sao?”
“…” Chung Sở Hòa bị bắt tẩy, mặt mày xanh như tàu lá, lắp bắp nói: “Con không phải là muốn lừa cậu.”
“Vậy thì tại sao không dám nói thật? Con và Hà Thương thế nào, không lẽ còn muốn đợi cậu kể lại cho con nghe sao?”
“Không phải, con không phải có ý đó…”
Chung Sở Hòa lắc đầu nguầy nguậy, vì sợ Vạn Luân Thành nổi giận, y liền thề thốt:
“Con và Hà Thương đã giải quyết xong cả rồi, con và cô ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa… cậu- cậu yên tâm đi.”
Vạn Luân Thành trước giờ vẫn luôn không thích Chung Sở Hòa ăn chơi đàn đúm, càng cấm tuyệt y không được mang hạng gái không đàng hoàng về nhà. Lúc Chung Sở Hòa gặp được Doãn Doanh, bởi vì cảm thấy cô ấy tư chất tốt, lại rất giỏi giang có thể giúp được cho mình trong tương lai, thế nên mới muốn phát triển mối quan hệ này.
Nhưng mà có mèo nào lại chê mỡ chứ, cho dù có một cô bạn gái tốt như Doãn Doanh, sắp tiến tới hôn nhân thì đã sao. Ra ngoài có quá nhiều cám dỗ như vậy, lại thêm một Hà Thương mị cốt thiên thành, Chung Sở Hòa làm sao có thể bỏ qua được.
Vậy nên cứ dây dưa với nhau cho tới tận bây giờ.
Chung Sở Hòa cứ nghĩ, đem về một Doãn Doanh ngoan ngoãn như thế thì Vạn Luân Thành đã bỏ qua không để ý tới y nữa rồi chứ, nào ngờ nhất cử nhất động của y vẫn còn bị Vạn Luân Thành cho người theo dõi.
Nghe Vạn Luân Thành đánh tiếng như thế, Chung Sở Hòa liền bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Chung Sở Hòa đương nhiên không muốn Vạn Luân Thành vì chuyện của y và Hà Thương rồi lại để dây dưa không giao số tiền làm vốn kia ra.
Chung Sở Hòa muốn kết hôn sớm cũng chỉ là vì số tiền khổng lồ kia mà thôi, y rất cần nó, cần nó để trở mình, cần nó để thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu ba. Thế nên không thể vì một Hà Thương mà phá hoại tất cả được…
Thấy sắc mặt Chung Sở Hòa hết trắng rồi lại xanh, cùng với lời nói xuẩn ngốc của y, Vạn Luân Thành cũng nhận ra rằng người này tới giờ không nhận ra Hà Thương đã mang thai cốt nhục của mình.
Chẳng trách vẫn còn thản nhiên như vậy, không sợ Hà Thương sẽ đến vạch mặt chuyện xấu của y với Doãn Doanh.