Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 58: Không nỡ nhìn cô đau khổ




Khoảng thời gian ấy, bởi vì không muốn Doãn Doanh tự xem mình là tình nhân của anh nữa, Vạn Luân Thành không còn đưa ra những điều kiện khó khăn với cô, cũng sẽ không tùy tiện muốn cô thì gọi đến cho cô yêu cầu làm tình. Khi đó, Vạn Luân Thành mỗi ngày tan ca đều sẽ đúng giờ trở về nhà, muốn cùng cô ăn những món ăn gia đình đơn giản, tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên nhau mà thôi.

Thế nhưng không ngờ tới, người nọ lại chán ghét anh trước.

Mà không, phải phải chán ghét anh trước. Vốn dĩ trước giờ Doãn Doanh không có cùng một loại cảm giác với anh.

Vạn Luân Thành trước đó còn nghĩ là Doãn Doanh có tình cảm với anh hệt như anh có tình cảm với cô ấy vậy. Thế nhưng đến cùng tất cả đều chỉ là Vạn Luân Thành anh tưởng bở, mà người phụ nữ kia lại ở sau lưng anh nảy sinh tình cảm với Cố Nghị.

Nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt của người đàn ông nọ lạnh đi vài phần. Nụ cười dịu dàng của lúc nãy tan đi, đổi lại là một gương mặt thờ ơ đầy lạnh lùng.

Sự căm phẫn khi bị phản bội ngày ấy luôn khiến cho Vạn Luân Thành ôm nỗi thù hận cho tới tận bây giờ.

Thế nhưng Cố Nghị cũng đã chết rồi, mà cô gái nhỏ này lại một lần nữa lọt vào tầm ngắm của anh… Doãn Doanh nói Vạn Luân Thành làm sao có thể buông tha cho cô được đây?

Càng nghĩ tới những chuyện này thì tâm lý vặn vẹo của Vạn Luân Thành càng trỗi dậy mãnh liệt. Anh nghĩ – thật muốn lăn ngược cô, khiến cô sống dở chết dở, bị vây giữ trong tình yêu méo mó của mình.

Nhưng nói cho cùng Vạn Luân Thành cũng không nỡ nhìn Doãn Doanh đau khổ.

Giống như ba năm trước vậy, bởi vì không thể nhìn nổi ánh mắt đau đớn của cô khi bị mình giam giữ, Vạn Luân Thành mới phải cắn răng chịu đựng buông tha cho cô, nhắm mắt làm ngơ để cô đi cùng với Cố Nghị tới thành phố A.

Nhưng đúng là ông trời cũng không muốn để cho kẻ phản bội Cố Nghị kia có được những ngày tháng tốt đẹp. Hắn ta cuối cùng cũng đột tử mà chết, để lại Doãn Doanh trơ trọi một mình, mà lúc này cô lại tự mình chui đầu vào rọ, cũng đừng trách Vạn Luân Thành tìm đủ mọi cách đem cô nhốt trong lòng son của anh.

Lúc này, nhìn vào đôi mắt sâu hoắm tựa như đáy hồ đó của Vạn Luân Thành thật khiến Doãn Doanh khiếp sợ không thôi.

Cô lúng túng mím chặt môi không nói lời nào, cuối cùng lại chọn cách né tránh không dám mắt đối mắt nữa.

Tâm tình người nọ cứ liên tục thay đổi, vừa nãy còn cười đó, thế mà lúc này ngũ quan cương nghị đoan chính kia lại ám đầy sự tăm tối. Hệt như anh ta đang oán trách cô cái gì đó ở trong lòng vậy…

Doãn Doanh bất an không muốn ở cạnh Vạn Luân Thành lâu hơn nữa, cô xoay người muốn rời đi, thế nhưng còn chưa kịp chạy trốn, thì Chung Sở Hòa đã thay xong vest chú rể, bước ra ngoài với nụ cười rạng rỡ.

“Doanh Doanh, em thấy anh mặc thế này có hợp không?”

Doãn Doanh nhìn ngắm Chung Sở Hòa qua loa, cô đáp: “Đẹp lắm, rất hợp với anh.”

Được vợ sắp cưới khen ngợi, Chung Sở Hòa cười đến híp cả mắt, đương nhiên y không nhìn ra được bầu không khí mờ ám giữa cô và Vạn Luân Thành lúc này.

Ba người lựa xong đồ cưới thì bắt đầu đi mua trang sức, đối với mấy món đồ này Doãn Doanh không hề có yêu cầu gì. Suốt cả buổi Doãn Doanh cứ không ngừng mất tập trung, dường như thời gian cưới hỏi càng tới gần, trong lòng Doãn Doanh lại lâng lâng cảm giác hồi hộp và có chút không sẵn sàng…

Cô cũng không hiểu rốt cuộc thì bản thân mình đang có vấn đề gì nữa, chỉ cảm thấy người đàn ông mà mình sắp lấy làm chồng này khiến cô chần chừ và không thể hoàn toàn dựa dẫm vào được.

Không phải là Doãn Doanh chưa từng cố gắng thử tin tưởng vào Chung Sở Hòa. Thế nhưng mỗi khi cô cố gắng tin y, thì trong lòng lại như đang nhắc nhở cô điều gì đó… khiến cô không thể toàn tâm toàn ý với người đàn ông này được.

Thêm cả sự xuất hiện của Vạn Luân Thành làm cho trái tim lẫn lý trí của cô lung lay.

Đúng là lúc trước khi trở về thành phố S cô vẫn chưa yêu Chung Sở Hòa sâu đậm, thế nhưng tình cảm vẫn có thể từng ngày từng ngày trau dồi, đến một lúc rồi sẽ thăng hoa gắn kết mà thôi.

Thế nhưng sự xuất hiện của Vạn Luân Thành đã làm đảo lộn hết tất cả.

Và rồi khi anh ta đưa cho cô những bức ảnh kia, cả chiếc USB đó nữa… mọi thứ đều như ngăn cản sự gắn kết giữa cô và Chung Sở Hòa.

Càng lúc cô càng cảm thấy giữa cô và Chung Sở Hòa có một rào cản rất lớn, dường như cả hai không thể hòa hợp thành đôi được. Nếu như nhanh chóng kết hôn, tương lai có hạnh phúc hay không cũng không thể chắc chắn.

Rõ ràng đã làm hết công tác tư tưởng, rõ ràng đã lựa chọn sẽ tin tưởng vào Chung Sở Hòa… thế nhưng vì sao Vạn Luân Thành cứ khiến cô hết lần này tới lần khác cảm thấy hoài nghi về người chồng sắp cưới của mình như vậy chứ!

Doãn Doanh đau não ôm đầu, đúng lúc Chung Sở Hòa đang nhìn cô, y săn sóc hỏi:

“Em có sao không?”

Lúc này, Doãn Doanh mới hoàn hồn:

“Không sao, em không sao mà…”

Doãn Doanh trả lời qua loa cho có, rồi cô lại mỉm cười che lấp đi sự thất thố lúc này.

Chung Sở Hòa chỉ cho cô lựa mấy mẫu vòng tay cho lễ cưới, Doãn Doanh cũng không có tâm trạng so sánh. Cô nêu đại cảm nghĩ, rồi tùy tiện chỉ tay chọn một mẫu.

Chỗ này ngột ngạt quá, còn ở lại lâu hơn chắc là cô sẽ chết mất!

“Em đi vệ sinh một lát, hai người cứ chọn đi nhé.”