Hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ ông chủ lớn như Vạn Luân Thành vẫn phải đến công ty để lo liệu nhiều việc. Thế nhưng đã hứa hẹn với cô cháu dâu, Vạn Luân Thành đành phải dành một ngày rảnh rỗi để cùng Chung Sở Hòa và Doãn Doanh đi lựa váy cưới cho cô dâu.
Ngồi trên xe ô tô, Doãn Doanh cố tình làm lơ không để ý tới Vạn Luân Thành, nhưng dường như người đàn ông kia không hề muốn buông tha cho cô gái nhỏ, ánh nhìn nóng rực từ phía sau của anh ta làm Doãn Doanh rợn sống lưng.
Cô rùng mình ngồi nép về phía cửa xe, cũng không dám nhìn gương chiếu hậu, sợ rằng sẽ bắt gặp ánh mắt như hổ đói của người đàn ông kia.
Chung Sở Hòa đang lái xe nên không để ý, y cùng Vạn Luân Thành đàm chuyện thương trường rồi đến chuyện phiếm hằng ngày, nói mải miết đến mức không để ý tới cô gái đang ngồi bên cạnh.
Doãn Doanh thì xin thôi không liên can, cô rụt rè ngồi một bên nhìn ra ngoài cửa xe ngắm đường, lúc này đột nhiên lại nghe thấy tiếng tin nhắn gửi tới.
Là của Vạn Luân Thành!
[Vạn Luân Thành]: Không phải đã bảo em xem chiếc USB kia rồi sao? Xem rồi vẫn còn giữ ý định mua váy cưới?
Phong cách nhắn tin lẫn nói chuyện của Vạn Luân Thành vẫn luôn cục súc như thế này. Vốn chỉ là mấy dòng tin nhắn đơn thuần mà thôi, vậy mà vẫn có thể khiến cho Doãn Doanh tim đập tay run, sợ đến lạnh sống lưng.
Cô hơi nâng mắt nhìn kính chiếu hậu, phát hiện ra người đàn ông kia đang vừa nói chuyện với Chung Sở Hòa vừa vụng trộm nhắn tin cho cô.
“…” à không, không phải là vụng trộm.
Nếu nói là vụng trộm, chỉ có thể là Doãn Doanh đang vụng trộm trả lời tin nhắn của Vạn Luân Thành trong lo sợ thôi.
Còn người đàn ông kia rõ ràng là hiên ngang không chút do dự, thiếu điều muốn công khai cho người khác biết mình đang nhắn tin, để âm thanh không tắt, nhắn đến chữ nào liền nghe mấy tiếng “tách tách” đến đó.
Anh vừa nói chuyện với Chung Sở Hoà vừa nhắn tin cho cô. Quả nhiên khí phách ngang tàn này chỉ Vạn Luân Thành mới có mà thôi!
Sau lưng cháu trai nhắn tin cho cháu dâu, trước đó còn vạch trần chuyện xấu cháu trai…
Không đúng, không phải là vạch trần chuyện xấu. Vốn dĩ chuyện đó chưa hề được xác thực. Không biết chừng là Vạn Luân Thành muốn bôi xấu Chung Sở Hòa, ý đồ bất chính muốn cô và anh ấy chia tay.
Doãn Doanh thà tin Chung Sở Hoà đứng đắn, còn hơn nghe lời Vạn Luân Thành, nghi ngờ bạn trai của mình.
Cô sẽ không để Vạn Luân Thành đắc ý, cũng không để trúng quỷ kế của anh ta.
Nói cho cùng, lúc đầu khi Doãn Doanh xuất hiện ở Vạn gia, ngày mà Vạn Luân Thành phát hiện ra cô là bạn gái của Chung Sở Hòa, y đã chướng tai gai mắt muốn trừ khử cô rồi.
Lần này nói là muốn giúp cô, muốn tốt cho cô… nhưng Doãn Doanh cảm thấy rất khó tin. Người bạn trai tốt như Chung Sở Hòa… không lý nào lại như thế. Mà kẻ quỷ kế đa đoan như Vạn Luân Thành làm sao có thể làm chuyện tốt cho được.
Bức ảnh kia mờ ảo không thể chứng thực được điều gì.
Còn chiếc USB thì…
Doãn Doanh nghĩ tới đây lại lắc đầu nguầy nguậy. Dù sao cô cũng đã quyết định sẽ tin tưởng vào Chung Sở Hòa, chuyện chiếc USB đó, cứ tạm thời bỏ qua đi.
Quyết tâm là vậy, Doãn Doanh liền dứt khoát đáp trả.
[Doãn Doanh]: Tôi không xem.
[Vạn Luân Thành]: Không xem?
[Vạn Luân Thành]: Sao lại không xem?
[Doãn Doanh]: Tôi tin tưởng vào Sở Hòa…
Nói tới đây, sợ rằng lời nói của mình không đủ thiết thực, không bật lại được Vạn Luân Thành, nên cô cố ý bồi thêm.
[Doãn Doanh]: Anh ấy sẽ không phản bội tôi.
Doãn Doanh vừa mới gửi tin nhắn này không bao lâu, đột nhiên phía sau lại truyền tới một tiếng cười trào phúng đầy trêu ngươi.
“…” Doãn Doanh giận đến đỏ cả mặt, cô nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Cô hiện tại không thể làm gì được Vạn Luân Thành, ngoại trừ trừng mắt nghiến răng nhìn ra ngoài cửa kính xe, ẩn nhẫn chịu đựng sự sỉ nhục này.
Vạn Luân Thành cười như thế, đương nhiên gây sự chú ý không nhỏ đến Chung Sở Hòa. Y hơi nghiêng đầu, mắt nâng tới nhìn kính chiếu hậu, hỏi cậu ba.
“Làm sao thế ạ?”
“Không có gì đâu.”
Vạn Luân Thành vẫn còn cười không ngớt, thế nhưng vì không muốn gây kinh động nên anh khoác tay bảo không có gì, sau đó cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Cô gái ngây thơ này, quả nhiên bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Yêu đương vào liền trở nên mù quáng như vậy, lúc trước cô cũng như thế rất là tin tưởng vào Cố Nghị. Bây giờ thì tới Chung Sở Hòa, hoàn toàn chẳng có chút đề phòng nào cho chính mình.
Còn dám nói là Chung Sở Hòa sẽ không phản bội cô ư?
Quá ngây thơ rồi.
Cái thằng nhóc Chung Sở Hòa này, sợ rằng bên ngoài không chỉ có một mình Hà Thương kia là tình nhân. Không khéo đã chơi bời qua nhiều người, trong số những cô gái đó, biết đâu chừng sau này lại xuất hiện thêm vài cô vác cái bụng bầu tới Vạn gia ăn vạ muốn gia đình nhận cháu.
Đâu phải chỉ có một mình Hà Thương là kẻ tâm cơ muốn trèo cao!
Những cô gái mà Chung Sở Hòa quen biết, có cô nào mà xuất thân gia giáo có học thức đâu. Chẳng qua không biết là có mấy ai có cái gan như Hà Thương, còn cố ý chọc thủng bao cao su, tự mình mang cốt nhục của Chung Sở Hòa.
Thật đúng là gái làng chơi, cái gì cũng dám làm mà.
Mà thôi đi, càng nghĩ tới càng cảm thấy đau đầu phiền não.
Những chuyện loạn thất bát tao này của Chung Sở Hòa, Vạn Luân Thành cũng chẳng muốn quản làm gì. Thế nên hầu như đều để nó tự sinh tự diệt vậy.
Chung Sở Hòa tới từng tuổi này rồi, bao nhiêu năm qua theo Vạn Luân Thành được anh dạy dỗ, Vạn Luân Thành không tin là mấy chuyện nhỏ như thế Chung Sở Hòa không xử lý được.
Anh chỉ là ở sau lưng canh chừng nó, nếu như không vượt quá giới hạn của anh, không phải là chuyện gì quá to lớn, thì anh nhất định không nhúng tay vào.
Vả lại chuyện này cũng khá có lợi cho Vạn Luân Thành.
Chỉ cần chuyện Hà Thương mang thai lộ ra ngoài, Doãn Doanh còn có thể một mực ngu ngốc tin tưởng vào Chung Sở Hòa nữa hay sao?
Sớm muộn gì Hà Thương kia cũng tới tìm Doãn Doanh.
Vạn Luân Thành đã có lòng báo trước cho cô biết, thế nhưng cô gái này chẳng thà là tin tưởng một kẻ ngụy quân tử như Chung Sở Hòa còn hơn là tin anh.
Vậy thôi được, Vạn Luân Thành không ngăn cản cô tiến tới với cháu trai mình nữa. Để cho Doãn Doanh sau này tự mình hối hận đi.