Trong lòng cô ngổn ngang không thể nói được câu nào, dù rằng đã cố gắng giữ cho chính mình bình tĩnh không phản ứng kỳ lạ, thế nhưng lúc này mười đầu ngón tay của Doãn Doanh cứ rung lên bần bật không ngừng. Ngón tay bấu víu lại vào nhau, không thể ngăn nổi được tâm tình đang không ngừng hỗn loạn.
“Em có thích chúng không?”
“…” Doãn Doanh mím môi suy nghĩ, rồi lại gật đầu: “Em thích lắm, cảm ơn anh.”
Người đàn ông kia dịu dàng xoa đầu cô, sau đó mới yên ổn ngồi lại trên ghế lái, bắt đầu điều khiển xe rời đi.
“Sau này có là ai gọi tới, em cứ bắt máy hộ anh. Nếu có gì quan trọng thì mới nói với anh, không thì em cứ tự mình quyết định.”
“Em… được quyết định?” Doãn Doanh còn tưởng mình nghe nhầm, không thể tin được nhìn người đàn ông kia.
Chung Sở Hòa nói với vẻ đương nhiên:
“Tất nhiên rồi. Dù sao sau này chúng ta cũng trở thành vợ chồng, những chuyện của anh hiển nhiên sẽ để em quyết định.”
“…” Đột nhiên Chung Sở Hòa gần gũi như thế, khiến Doãn Doanh có chút khó tin.
Cô không nghĩ y lại đột ngột tín nhiệm cô đến thế.
Trong khi Doãn Doanh còn đang phân vân vấn đề cưới hỏi, thì người đàn ông kia lại mặc định sau này bọn họ sẽ trở thành người một nhà.
Chuyện này làm Doãn Doanh trở tay không kịp, cô trở nên lắp bắp hỏi anh.
“Nhưng- nhưng ngộ nhỡ… có người gọi đến mà anh không muốn em nghe thì sao?”
“Sao lại không muốn em nghe?” Chung Sở Hòa tỏ ra thắc mắc.
Doãn Doanh cũng nhỏ giọng thành thật: “Thì chính là… mấy cuộc gọi của những cô gái…”
Cô nói bóng nói gió không chỉ rõ đích danh, thế nhưng Chung Sở Hòa lại như tường tận hiểu rõ.
Lần này người đàn ông nọ chẳng chút lãng tránh, còn đánh thẳng vào vấn đề: “Ý em nói là Hà Thương?”
“…” Doãn Doanh im lặng không đáp. Thế nhưng nhìn biểu hiện này của cô, Chung Sở Hòa liền nhận ra là mình đoán đúng rồi.
Thấy Doãn Doanh mím môi khó xử, Chung Sở Hòa lại bật cười ha hả.
Y đưa tay xoa xoa mái tóc của cô, dịu dàng kề sát mặt cô mà nói rõ.
“Anh và Hà Thương chỉ là bạn mà thôi.”
“…” Doãn Doanh không tin, nhưng cô cũng không nói gì. Cô hơi buồn rầu nhìn y, ánh mắt man mác buồn khiến cho Chung Sở Hòa yêu thương xoa xoa vành mắt cô.
“Nhưng có một chuyện anh phải thú thật với em.”
Doãn Doanh hơi nâng mắt, đợi Chung Sở Hòa nói tiếp.
“Thật ra anh và Hà Thương trước đây quả thực có mối quan hệ trên tình bạn một chút.”
“…” nghe tới đây, không những Doãn Doanh không buồn, mà còn tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Tảng đá đè nặng trong lồng ngực cô trước đó, giờ đây cuối cùng cũng được gỡ bỏ rồi.
‘Trước đây’ có nghĩa là bây giờ không còn nữa, đúng chứ?
“Là người yêu sao?” Doãn Doanh hỏi nhỏ.
Chung Sở Hòa cũng thành thật gật đầu.
Y nghiêm túc nhìn cô, nói ra một số chuyện không có thực nhưng lại nghe rất đáng tin: “Em cũng biết đó, anh và Hà Thương là bạn thời đại học.”
“Có một khoảng thời gian bọn anh hẹn hò cùng nhau, thế nhưng sau khi xảy ra mâu thuẫn rồi chia tay, anh cũng không còn ở thành phố S nữa, đến thành phố A rồi gặp và yêu em…”
Chung Sở Hòa vừa nói vừa thể hiện ánh mắt chân thành, Doãn Doanh cũng bị y làm cho tin tưởng, cô nhỏ giọng hỏi anh.
“Là vì buồn tình nên mới đến thành phố A sao?”
Chung Sở Hòa lắc đầu: “Không phải, lúc đó đã chia tay Hà Thương được hơn nửa năm rồi. Anh vì muốn phát triển sự nghiệp nên mới đến thành phố A học tập.”
Khi nãy vốn dĩ còn đang hoài nghi đủ chuyện, nhưng hiện tại nghe Chung Sở Hòa nói như thế, Doãn Doanh cũng dần trở nên tin tưởng, bắt đầu thả lỏng tâm tình, vui vẻ hỏi anh.
“Vậy… hiện tại cả hai chỉ là bạn bè thôi sao?”
Chung Sở Hòa gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi”, nói đoạn, y còn điểm chóp mũi của Doãn Doanh, trêu chọc cô: “Hiện tại chỉ yêu mỗi em mà thôi.”
…
Lúc về đến nhà, trong lòng Doãn Doanh cứ lâng lâng cảm giác vui vẻ.
Có lẽ vì đã bỏ đi được gánh nặng ở trong lòng, những điều cô lo lắng giờ đây đều được hóa giải, Doãn Doanh cảm thấy cô không còn gì phải suy nghĩ nữa.
Mặc dù tấm ảnh kia vẫn còn khiến cô lăn tăn nghĩ suy, tuy nhiên dù sao cũng chỉ là một tấm ảnh mờ, không thể nào nói rõ được điều gì.
Có thể là người giống người, chưa chắc gì người đàn ông trong tấm ảnh đó chính là Chung Sở Hòa được.
Đâu biết chừng… Vạn Luân Thành thực sự giống như cô đã nghĩ, anh ta muốn phá hoại mối quan hệ của cô và Chung Sở Hòa nên mới bày ra mưu kế này.
Người quỷ kế đa đoan như Vạn Luân Thành… sao có thể đột nhiên tốt bụng muốn giúp đỡ cô cho được. Những gì anh ta mang đến đều xấu xa, Doãn Doanh không muốn tiếp nhận chút nào.
Giữa bạn trai và vị kim chủ cũ kia, cô đương nhiên chọn tin tưởng bạn trai.
Dù sao Chung Sở Hòa cũng thẳng thắn nói với cô về mối quan hệ giữa y và Hà Thương, Doãn Doanh nghĩ không lẽ nào Chung Sở Hòa lại nói dối. Y một bước đánh tan suy nghĩ tiêu cực trong cô suốt mấy ngày nay, khiến cô an tâm hơn nhiều, đây là điều làm Doãn Doanh cảm thấy vui vẻ nhất.
Cô cũng có thể hiểu được ánh mắt ghen tuông kia của Hà Thương rồi, chẳng trách lần đó Doãn Doanh cứ cảm thấy Hà Thương nhìn mình không thuận mắt.
Ra là người yêu cũ…
Người yêu cũ thì người yêu cũ. Nếu Hà Thương chỉ là người yêu cũ của Chung Sở Hòa, vậy thì cô sẽ không ghen tuông, cũng không nghi ngờ y nữa.
Doãn Doanh cũng chỉ cần Chung Sở Hòa nói thật với mình như thế cô. Chỉ cần người yêu nói, thì cô chắc chắn sẽ tin.
Sau cùng Doãn Doanh cũng quên mất đi chiếc USB kia mà Vạn Luân Thành đã đưa cho mình, bởi lẽ hiện tại trong lòng cô đã có câu trả lời rồi.