Hôm nay cả hai có hẹn đi xem phim cùng nhau, vẫn như mọi ngày, Chung Sở Hoà vẫn luôn ôn hoà và nhã nhặn như thế, không táy máy tay chân, mà mỗi khi chạm vào tay cô cũng vô cùng trân trọng như thể sợ cô sẽ tổn thương vậy.
Doãn Doanh không nhịn được chú ý tới biểu hiện của y, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể nhìn ra được người đàn ông này cùng với cái gã trong tấm ảnh kia là cùng một người…
Cô cứ mải mê ngắm nhìn y, sau cùng bị người đàn ông kia phát hiện.
Y hơi nghiêng đầu, cúi xuống rồi ôn hòa mỉm cười nhìn cô.
“Doanh Doanh làm sao cứ nhìn anh mãi thế?”
Khoảng cách gần như vậy lại không khiến Doãn Doanh cảm thấy mặt đỏ tim đập, cô chỉ hơi bài xích sự gần gũi này nên lấy cớ né tránh một chút.
Bình thường đã không quen với thân cận rồi, bây giờ còn xảy ra vụ việc này, dù rằng chưa thể chứng thực được là thật hay giả, nhưng chung quy Doãn Doanh vẫn không muốn gần gũi như thế này với Chung Sở Hòa chút nào.
“Không có… em chỉ là muốn nhìn xem thử hôm nay anh mặc áo gì thôi.”
Doãn Doanh nói bừa một lý do, sau đó ánh mắt cũng dời đi nơi khác không để ý tới Chung Sở Hòa nữa.
Chung Sở Hòa cũng lấy làm lạ, nhưng rồi lại thôi. Y nắm tay Doãn Doanh, dịu dàng cười nói với cô, hỏi cô hôm nay anh mặc áo sơ mi đen này có đẹp hay không?
Doãn Doanh nghiêng đầu nhìn y một chút, mất tập trung mà nói bừa.
“Đẹp lắm, rất hợp với anh.”
Trong đầu cô hiện tại chỉ còn ngổn ngang những câu hỏi không có câu trả lời, làm sao có tâm trạng mà để ý tới Chung Sở Hòa đang nói gì. Suốt cả buổi đi chơi rồi về ăn tối, Chung Sở Hòa hỏi gì hay nói gì, Doãn Doanh cũng nghe không lọt tai.
Cô đáp qua loa mấy câu rồi thôi, biểu hiện không tới mức tệ nên Chung Sở Hòa cũng không thắc mắc hay hỏi han gì.
Lúc đưa Doãn Doanh về nhà, trên đường đi cô cứ mãi nhìn chiếc điện thoại của Chung Sở Hòa đang treo trên giá đỡ.
Ngẫm nghĩ một hồi, đầu Doãn Doanh nảy số, cô chỉ tay về phía trước, nói với y.
“Gần đây có một cửa tiệm bán hoa, anh mua cho em được không?”
Thấy Doãn Doanh nâng ánh mắt mong chờ hướng về phía mình, Chung Sở Hòa có chút sửng sốt. Rồi y lại mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô.
“Đương nhiên là được. Anh đi mua cho em.”
Nhìn Chung Sở Hòa băng qua đường, rồi khuất dần sau cánh cửa tiệm hoa, Doãn Doanh lúc này mới vội lấy điện thoại của y, muốn mở ra tìm số điện thoại của Hà Thương.
Nhưng đến cùng lại bị mật khẩu màn hình chặn lại.
“…” Cô bối rối nhìn những con số trên điện thoại, “Số mấy nhỉ?”
Trước giờ cô không bao giờ động vào điện thoại của Chung Sở Hòa, đương nhiên mật khẩu điện thoại của anh cô cũng không biết.
Cô nhấp thử số ngày sinh Chung Sở Hòa – Không phải.
Ngày sinh của cô… -- Cũng không phải.
Vậy… ngày kỉ niệm quen nhau thì sao?
Doãn Doanh nghĩ tới đây, cũng đột nhiên sững sờ.
Dường như khi nhắc tới ngày kỉ niệm đó, cô cũng không thể trong vô thức mà bật ra được câu trả lời. Phải suy nghĩ rất lâu sau mới nhớ ra được.
“Ngày—”
Doãn Doanh ấn một dãy số, sau cùng nhận ra đây cũng không phải là mật khẩu màn hình của Chung Sở Hòa. Doãn Doanh thất vọng đến mức thở dài một hơi, loay hoay không biết phải làm sao mở được chiếc điện thoại này.
Vừa đúng lúc nhìn thấy bên đường, người đàn ông kia đang quay trở lại.
Trên tay y là một bó hoa hồng rất lớn, nụ cười rạng rỡ bên môi của Chung Sở Hòa khiến thâm tâm Doãn Doanh trở nên run rẩy hoảng sợ.
Cô vội vã đặt lại chiếc điện thoại kia về trên giá đỡ, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế lái phụ đợi người về.
Cuối cùng cũng công cốc… - Doãn Doanh thở dài ngao ngán, đành từ bỏ ý định mở điện thoại của Chung Sở Hòa tìm số điện thoại của Hà Thương.
Nhưng có lẽ, ông trời không phụ lòng người bao giờ.
Trong lúc đang chán nản, đột nhiên điện thoại của Chung Sở Hòa lại reo lên. Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Hà Thương.
“!!!” Trái tim Doãn Doanh đánh thình thịch mấy tiếng.
Cô mở to mắt nhìn điện thoại đang hiện lên dòng chữ số kia, nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra chụp lại, sau đó vụng trộm giấu đi. Đợi đến khi Chung Sở Hòa lên xe, thì Doãn Doanh đã hoàn thành xong hết mọi thứ, còn giả vờ như không có việc gì xảy ra, chỉ chỉ vào điện thoại vẫn còn đang sáng đèn của y mà nói.
“Vừa nãy bạn anh gọi đến…”
Chung Sở Hòa vừa lia mắt nhìn sang đã thấy là cuộc gọi tới của Hà Thương.
Thế nhưng khác hẳn so với những lần trước, lúc này Chung Sở Hòa không tỏ ra khó xử hay muốn trốn tránh, y lại còn hỏi cô.
“Sao em không bắt máy giúp anh?”
“…”
Doãn Doanh sửng sốt, không nghĩ tới là Chung Sở Hòa lại nói muốn cô bắt máy giúp.
“Em- em thấy không tiện lắm…”
“Sao lại không tiện?”
“Thì là bạn anh gọi tới, em làm sao có thể--”
“Em là bạn gái của anh kia mà, sao lại không thể cho được.”
Chung Sở Hòa nói rồi, lại đưa tới bó hoa đang cầm trên tay cho cô.
“Tặng cho em.”
Nhìn những đóa hoa hồng nở rộ trên tay, Doãn Doanh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.