Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 53: Chỉ cần y nói, cô nhất định sẽ tin




Phát hiện ra bạn trai cắm sừng mình, ở sau lưng dan dan díu díu cùng người phụ nữ khác, còn có hình ảnh làm bằng chứng rõ ràng như vậy. Thế nhưng lúc này Doãn Doanh lại không muốn tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, còn muốn bênh vực bạn trai, cho rằng Vạn Luân Thành là đang muốn hãm hại y, cố tình phá huỷ mối quan hệ tình cảm khắng khít giữa bọn họ.

Nhưng rồi đến lúc bình tĩnh trở lại, cô bắt đầu thông suốt rằng… nếu như mối quan hệ giữa cô và Chung Sở Hòa thật sự hòa hợp không một khe hở.

Thì kẻ khác có khả năng nhảy vào phá đám hay sao?

Rõ ràng Doãn Doanh hiểu rõ, Vạn Luân Thành không có chút lỗi lầm nào ở đây cả. Anh ta chỉ là đang thẳng thắn nói thật mà thôi, bất quá cách làm của anh ta hệt như đang tạt cho cô một gáo nước lạnh vậy… muốn nói cho cô biết, những gì mà trước giờ cô luôn cho là đúng, thật chất trong mắt anh ta chẳng khác nào một trò đùa.

Chẳng trách người đàn ông nọ lúc nào cũng nở một nụ cười trào phúng như thế khi nghe cô nói về Chung Sở Hòa.

Có điều lúc này Doãn Doanh thực sự không có khả năng chấp nhận những chuyện này.

Cô không dám tin Chung Sở Hòa lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, cũng không thể tưởng tượng ra nỗi… người bạn trai vẫn luôn đạo mạo, tử tế với mình, lại có thể cùng với người phụ nữ khác ân ân ái ái như thế ở trong phòng khách sạn.

“…” nghĩ tới thôi mà bụng dạ Doãn Doanh liền sôi sục cảm giác buồn nôn. Cô bụm miệng, hít sâu một hơi, cảm giác khó chịu khiến cô cảm thấy bất lực.

Sao có thể như thế được…

Người đàn ông trong những tấm ảnh đó thực sự là Chung Sở Hòa sao?

Doãn Doanh vẫn còn nắm chặt trong tay chiếc USB mà Vạn Luân Thành khi đó đã đưa cho mình. Bây giờ cô không biết mình phải làm sao nữa, cô có nên tự mình kiểm chứng lại một lần nữa không?

Không, cô không dám.

Doãn Doanh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại lựa chọn trốn tránh thực tại, cất chiếc USB kia vào trong hộc tủ.

Ngày mai, cô sẽ tìm Chung Sở Hòa đối chứng việc này.

Chỉ cần Chung Sở Hoà nói anh không có, cô nhất định sẽ tin tưởng anh.



Cứ nghĩ mở miệng ra hỏi thẳng sẽ rất dễ dàng, chỉ cần đối chất qua lại, nhìn thấy biểu hiện của người nọ thì cô có thể biết được kết quả rồi.

Thế nhưng khi thực sự đối diện với Chung Sở Hòa rồi, cô mới thấy điều này thật khó nói làm sao.

Nhìn gương mặt ôn hòa hiền lành của Chung Sở Hòa, Doãn Doanh không thể nào nghĩ ra được người này lại có thể ở sau lưng cô làm những việc đáng kinh tởm như thế…

Người đàn ông nọ bình thường vẫn luôn yêu thương cô, còn giữ lại cho cô những gì mà cả hai xem là quý giá nhất. Thế nhưng chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ đều đã thay đổi.

Chung Sở Hòa tử tế đường hoàng của mọi ngày giờ đây trong mắt cô lại trở thành một kẻ nói dối không chớp mắt, là một tên tra nam cặn bã, giấu giếm bạn gái ở sau lưng làm ra vô vàn điều xấu xa…

Doãn Doanh rất muốn ngăn những dòng suy nghĩ tiêu cực này lại, rất muốn tin tưởng vào Chung Sở Hòa.

Thế nhưng càng nghĩ muốn tin y, cô càng cảm thấy mình không thể làm được điều đó.

Đêm qua chỉ nhìn lướt qua những tấm ảnh kia, cô có thể nhận ra vóc dáng quen thuộc của y… thế nhưng người phụ nữ kia là ai, Doãn Doanh lại không nhận ra được. Tuy nhiên với giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, không biết vì sao trong đầu cô cứ không ngừng hiện lên hình ảnh của cô gái tên Thương kia.

Trong tấm ảnh ấy, tấm lưng trần trụi của cô gái đang cưỡi lên người chàng trai nọ có một hình xăm rất lớn.

Doãn Doanh thật muốn… gặp lại cô gái kia để tự mình kiểm chứng xem sao.

Dẫu biết không nên nghi ngờ người khác, thế nhưng trong tình cảnh này, Doãn Doanh thật sự không còn nghĩ ra được cô gái kia là ai nữa. Ngoại trừ Hà Thương, còn ai có thể thân cận gần gũi như thế với Chung Sở Hòa cho được…

Nhớ tới ánh mắt kiêu ngạo khi ấy mà Hà Thương nhìn mình, dù rằng sau đó đã cố ý thu liễm đi ít nhiều, Doãn Doanh vẫn nhìn ra được địch ý trong mắt của cô nàng.

Có lẽ Hà Thương… không thích cô. Không biết xuất phát từ mục đích gì, có thể là vừa nhìn đã không thích, hoặc là ánh nhìn của Hà Thương trước giờ đã như vậy, thế nhưng Doãn Doanh luôn cảm thấy, ánh mắt đó chỉ có thể là tình địch nhìn nhau mà thôi.

Là ánh mắt ghen ghét đố kị, khinh khi ra mặt.

Hỏi Chung Sở Hòa thì cô không đủ dũng khí để hỏi, chi bằng tự mình tìm hiểu thử xem, sau đó mới tính tiếp vậy.

Chứ hiện tại cho dù có gặp mặt Chung Sở Hòa, cô cũng khó lòng nào mở miệng hỏi thẳng được.

Biểu hiện hôm nay của Doãn Doanh cứ kỳ lạ mãi kể từ lúc gặp mặt nhau tới giờ, Chung Sở Hòa cũng tỏ ra lo lắng nghiêng mặt hỏi cô.

“Em không sao chứ?”

“…” Doãn Doanh thất thần hồi lâu mới hoàn hồn, cô nhìn Chung Sở Hoà, ái ngại một hồi mới thấp giọng đáp.

“Em không sao.”