Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 41: Trả nhẫn




Từng lời nói kia giống như một con dao bén nhọn gỉ sắt đang liên hồi đâm tới khiến trái tim của Doãn Doanh đau đớn rỉ máu không ngừng.

Cô mất hết sức lực chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt mà chịu đựng.

Bàn tay ấy giống như ma quỷ đang cố gắng hết sức ghì chặt lấy cô, đem cô ném xuống mười tám tầng địa ngục sâu hoắm, muốn chôn cô dưới đó, mãi mãi cũng không thể trở về.

Hồn cô phiêu lãng tựa như sắp tách khỏi khối cơ thể nặng nề này vậy, chu du ở một miền xa xôi nào đó.

Và rồi sau lưng đột nhiên xuất hiện một cái hố đen to lớn, lực hút cực mạnh đang không ngừng hút lấy cơ thể yếu đuối của cô kéo vào bên trong. Doãn Doanh lúc bấy giờ mới khiếp sợ ra sức giãy giụa, nhưng rồi cả cô và Vạn Luân Thành cùng đồng thời bị kéo vào trong đó, giống như muốn chôn chung một chỗ với nhau vậy.

Cơ thể đột nhiên co giật một hồi rồi choàng tỉnh từ giấc mộng – Doãn Doanh giật mình tỉnh dậy.

“Hộc… hộc…”

Cô gái nhỏ hoảng hốt ngồi bật dậy trên giường ôm ngực thở dốc.

Lúc này bên ngoài mặt trời đã lên cao, vì là mùa đông nên ánh nắng chỉ nhàn nhạt phớt qua kẽ lá, len lỏi vào trước thềm nhà.

Doãn Doanh thất thần ngồi một hồi, ánh mắt cô như rơi vào trong một khoảng không vô định nào đó. Từ sau khi tỉnh giấc tới giờ, Doãn Doanh cứ thất thần mãi không thôi, cả người vô lực trống rỗng, làm cô cảm thấy rất mệt mỏi.

“Thì ra là mơ…” Thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng mà cô những tưởng đã phải sớm quên đi rồi…

Thanh âm của cô gái nhỏ thật khó nhọc để phát ra thành tiếng.

Có lẽ chỉ vì một đêm kinh hoàng ở hộp đêm ngày hôm ấy đã vô tình đánh thức ký ức vốn dĩ đã được Doãn Doanh cẩn thận chôn giấu rất sâu trong tâm khảm.

Quá khứ bất thình lình bị người đàn ông kia tàn nhẫn nhắc lại khiến cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ, bệnh cũ tái phát làm cô ngủ một giấc dài không ngon.

Nghĩ là vậy, Doãn Doanh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ngồi bó gối ở trên giường, khẽ đưa tay cào loạn tóc mình.

Chẳng thà chỉ là mơ…

Chỉ là mơ thì tốt rồi…

Nếu như nó trở thành hiện thực một lần nữa, Doãn Doanh nghĩ cô sẽ không chống đỡ nổi mà muốn tự sát.

Trong lúc vẫn còn đang mải nghĩ ngợi, lúc này Doãn Doanh mới nhớ ra ký ức còn sót lại cuối cùng của cô đêm qua chính là đang ở quán bar uống rượu giải sầu… sao bây giờ lại về được đến nhà rồi?

Doãn Doanh hoảng hốt kiểm tra cơ thể một lượt, thấy cả người quần áo sạch sẽ thơm tho, còn được tắm rửa qua.

Và rồi trong lúc rối bời cô phát hiện, không biết từ bao giờ mà trên tay lại xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương.

Rõ ràng lúc cô rời khỏi hộp đêm là vì quá hoảng sợ mà tháo chạy, Vạn Luân Thành cũng không hề trả lại cho cô bất kỳ món đồ nào.

Sao bây giờ…

“Vạn Luân Thành…”

Nhìn viên kim cương lấp lánh trên tay, thanh âm trầm thấp quen thuộc nào đó vang vang trong đầu cô: “Em trông tôi là loại người thích nuốt lời lắm sao?”

Doãn Doanh sững người một hồi nhìn bàn tay đang mang nhẫn của mình, cuối cùng lại nở một nụ cười gượng gạo.

Chiếc nhẫn này… đâu phải là chiếc nhẫn cặp của cô và Chung Sở Hòa đâu chứ!

Mà nó là nhẫn mà Vạn Luân Thành ngày trước đã tặng cho cô.

“Vạn Luân Thành… anh rốt cuộc muốn gì ở tôi?”

Rõ ràng chiếc nhẫn kim cương đó Doãn Doanh từ lâu đã vứt bỏ, năm đó khi cô biết vị hôn thê của Vạn Luân Thành sắp trở về, cô đã không còn lưu luyến gì với tình cảm mỏng manh này nữa rồi. Đến cả chiếc nhẫn kim cương Vạn Luân Thành tặng cô, cô từng rất quý nhưng Doãn Doanh cũng cắn răng vứt bỏ.

Sao cuối cùng nó lại nằm trong tay của Vạn Luân Thành!



Rất nhiều ngày phải đấu trí đấu sức với người đàn ông kia khiến cho cô hiện tại không còn đủ khả năng chống cự nữa.

Doãn Doanh không khóc cũng không nháo, bây giờ đầu óc thanh tỉnh cô chỉ cảm thấy đói bụng mà thôi.

Tự mình nấu qua loa vài món lót dạ nhưng lại ăn không được bao nhiêu liền muốn nôn, sau đấy Doãn Doanh lục trong hộc tủ của mình kiếm lại giấy thuốc mà trước kia bác sĩ đã kê giúp cô, Doãn Doanh muốn ra ngoài mua thuốc.

Tay Doãn Doanh bắt đầu phát run trở lại rồi, cô nghĩ nếu mình còn không mau uống thuốc bệnh tình chắc chắn sẽ nhanh chóng tái phát.

Cô không muốn mỗi đêm đều phải mơ thấy ác mộng…

Vậy nên vừa ăn cơm xong, Doãn Doanh liền khoác chiếc áo dày, cầm theo toa thuốc rồi đi ra ngoài.

Lúc người bán thuốc đưa thuốc cho cô, thuận miệng hỏi một câu:

“Cô ổn chứ?”

“…” Doãn Doanh có chút sững sờ nhìn dược sĩ đang giương ánh mắt lo lắng quan sát mình, dù rằng trong lòng có biết bao nhiêu là sóng gió, song, Doãn Doanh vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt che lấp đi tất cả.

“Cảm ơn, tôi không sao.”

Trong bao thuốc toàn bộ đều là thuốc an thần, thời gian tới Doãn Doanh cô có lẽ phải sống dựa vào thuốc thì mới mong yên ổn.

Lúc đang tản bộ về nhà, bỗng dưng Doãn Doanh nhìn thấy ở bên kia đường, một tấm bảng hiệu cổ xưa chợt lóe qua.

Cô chậm bước rồi dừng hẳn, đứng nhìn cửa tiệm bán bánh ngày xưa mà bản thân rất thích ăn.

Nhớ lại năm đó sau đêm mây mưa cùng Vạn Luân Thành ở hộp đêm, lúc người đàn ông kia đưa cô trở về nhà, đi ngang tiệm bánh này cô đã bảo anh ta dừng xe lại.

“Muốn làm gì?”

Vạn Luân Thành hơi nhíu mày nhìn cô, phát hiện ra lúc đó ánh mắt ảm đạm của cô gái trẻ tuổi giờ đây đã lấp lánh ánh sao khi nhìn thấy một hiệu bánh trông vô cùng cũ kĩ.

Từ lúc quen biết Doãn Doanh đến nay, chưa bao giờ Vạn Luân Thành nhìn thấy cô vui vẻ đến thế bao giờ.

Tuy rằng những lần cười nói của Doãn Doanh không ít, vì tính chất công việc, nụ cười chưa bao giờ ngừng giương bên môi của cô.

Bất quá Vạn Luân Thành vẫn luôn cảm thấy cô gái này cô độc lẻ bóng, luôn là dáng vẻ miệng cười nhưng tâm lạnh lẽo, hiếm có điều gì có thể làm cô thật tâm vui mừng.

Nhưng đây là ngoại lệ, cô gái này dường như rất thích cái tiệm bánh ngọt kia.

“Tôi muốn đi mua bánh…”

Doãn Doanh nhỏ giọng nói, lại hướng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Vạn Luân Thành.

Người đàn ông nọ cũng theo tầm mắt cô nhìn ra bên ngoài một cái, thấy thế liền buông tay Doãn Doanh ra, thả cô đi, còn nhét cho cô một tờ tiền lớn.

“Tôi cũng muốn ăn.”

Khi ấy thiếu nữ 18 tuổi thật ngây thơ đáng yêu, cô tròn mắt nhìn tờ tiền được đưa tới cho mình, lại càng tăng thêm một phần hảo cảm cho người đàn ông vừa điển trai vừa giàu có này.

“C- cảm ơn chú…”

Doãn Doanh hơi cười cười vui vẻ, sau đó liền mở cửa xe đi ra bên ngoài.

“Mua nhanh còn về.”

Vạn Luân Thành dặn dò đôi câu, cũng không nhịn được bật cười nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ vụt đi trong tích tắc.