Ký ức xưa cũ vui buồn đều có, thăng trầm lên xuống không biết bao nhiêu cho kể. Dây dưa cùng nhau suốt ba năm ròng rã, sau cùng lại vì hận thù mà tách nhau ra.
Doãn Doanh nhớ lại những chuyện vui đôi môi cũng bất giác mỉm cười, nhưng song song bên cạnh cũng có những nỗi buồn mà cô không bao giờ muốn nhớ tới.
Cô gái nhỏ mang theo tâm tư phiền não chậm rãi đi về nhà, miệng lưỡi nhạt thếch khiến cô thèm đồ ngọt, lúc nãy mua một chiếc bánh bên đường mà lòng vui như mở hội, nhớ lại ký ức xưa khiến cô không nhịn được cong cong môi cười. Tuy nhiên vị giác không còn, ăn cái gì cũng không vừa ý.
Không biết có phải là do cô hay không, do cô bị nhạt miệng, ăn bánh ngọt nhưng không thấy ngon.
Hay là do cái tiệm bánh kia hiện tại chủ cũ đã không còn, con trai họ bán khiến cô không còn cảm nhận được mùi vị của ngày xưa nữa.
Hoặc cũng có lẽ là vì lúc này đã không còn ai đưa cô đi mua bánh ngọt nữa… không còn ai ngồi ở trong chiếc xe kia đợi cô trở về, nhìn cô đưa lại tiền thừa mà bật cười xoa đầu gọi tên cô.
Doãn Doanh không hiểu vì sao sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, trong lòng cô vẫn cứ luôn tồn tại hình bóng của Vạn Luân Thành.
Cô gái nhỏ thất thểu đi về nhà, lúc gần đến nơi lại thấy bóng dáng của Chung Sở Hòa đang đứng lấp ló trước cửa nhà cô.
Đôi chân Doãn Doanh có chút vô lực không bước nổi… cô chậm bước rồi dừng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ thất thố nhìn về phía kia.
Mà Chung Sở Hòa cũng nhanh chóng nhìn thấy Doãn Doanh.
Y chạy vội tới chỗ cô, sau đó nắm lấy đôi bàn tay lạnh buốt như sắp đóng băng của Doãn Doanh, xoa xoa làm ấm.
“Doanh Doanh, em đã đi đâu vậy? Có biết anh gọi cho em không được đã rất lo lắng hay không?”
Thanh âm của Chung Sở Hòa vô cùng lo lắng mà thốt ra, hốc mắt của y có chút đỏ, khiến Doãn Doanh không nhịn được trong lòng cảm thấy ấm áp vô biên.
Cô vừa hổ thẹn vừa tủi thân, đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn khiến cô lúc này không thể thốt ra nổi bất kỳ lời nào.
Doãn Doanh cố nén giọt lệ bi thương đang đảo quanh hốc mắt mình, cô rướn người về phía trước choàng tay ôm lấy người đàn ông kia, muốn anh ấy truyền cho cô chút hơi ấm.
Doãn Doanh chỉ muốn có một mối tình bình thường giống như bao người thôi mà… sao ông trời lại nhất quyết không cho cô!
“Doanh Doanh… em không sao chứ?”
Chung Sở Hòa dường như bị hành động này của Doãn Doanh dọa cho sợ.
Vốn dĩ đêm qua gọi cho cô không được, anh cũng mặc kệ vui vẻ đi hộp đêm kiếm người đẹp, uống rượu ngon. Sáng nay ngủ dậy mới gọi thêm một lần nữa xem sao mà cô không bắt máy, nên đành phải tới nhà tìm cô.
Chẳng ngờ người này vừa thấy y thì ánh mắt liền như muốn sụp đổ, khoảnh khắc Doãn Doanh nhào tới ôm y, Chung Sở Hòa có chút hoảng loạn không biết phải làm sao.
…
Phải mất một lúc lâu sau Doãn Doanh mới lấy lại được bình tĩnh. Hiện giờ hai người đang ngồi ở trong xe của Chung Sở Hòa, y đưa cô về dùng bữa tối cùng với gia đình, cậu ba nói lâu rồi không gặp Doãn Doanh, cậu bắt đầu thấy nhớ cô gái nhỏ lanh lợi kia rồi.
Doãn Doanh ban đầu nghe Chung Sở Hòa nói thì có chút miễn cưỡng không muốn đi, nhưng sau cùng vẫn là nhận lời.
Dù sao cô cũng phải tới đó để lấy lại chiếc nhẫn của Chung Sở Hòa, còn nhẫn đang đeo trên tay thì…
Nhớ tới đây, đột nhiên sống lưng của Doãn Doanh lạnh toát.
Cô thấp thỏm liếc mắt nhìn sang bên ghế lái chính, tận mắt thấy Chung Sở Hòa không chú ý tới mình thì Doãn Doanh mới lén lút tháo chiếc nhẫn kim cương của Vạn Luân Thành tặng ra.
Cô cẩn thận nhét nhẫn vào trong túi xách của mình, lúc bỏ vào vì quá vội nên chạm phải cái bọc thuốc vừa mua. Tiếng “sột soạt” làm cho Chung Sở Hòa chú ý tới.
“Làm sao thế?”
“À…” Doãn Doanh chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, cô tìm cách lấp liếm: “Em chỉ định tìm khăn giấy thôi.”
Chung Sở Hòa nghe thế thì gật đầu, tiếp tục với việc lái xe.
Thấy Chung Sở Hòa không nghi ngờ, cô mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lúc này đột nhiên Doãn Doanh phát hiện, trên tay Chung Sở Hòa lại không hề mang chiếc nhẫn cặp của bọn họ…
Lòng cô lại một lần nữa bồn chồn không yên, trực giác của một người phụ nữ khiến cô muốn hỏi y rốt cuộc vì sao lại cứ liên tục tháo nhẫn không mang?
Thế nhưng chính cô cũng như thế không khác chi anh ấy, muốn hỏi nhưng lại nghẹn trong cổ họng không thốt ra được.
Có lẽ là cô đa nghi thôi…
Dù sao anh ấy cũng là người làm trong ngành dịch vụ, bọn cô nghề nghiệp tương đồng, lúc làm bếp hay pha chế đương nhiên không thể mang theo trang sức bên người, lẽ ra cô phải hiểu cho anh chứ…
“…” Nghĩ là vậy, Doãn Doanh cũng dần nguôi ngoai.
Bất quá kể từ sau lần đó, trong lòng cô cứ luôn canh cánh việc này mãi không thôi.