Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 40: Cắm sâu vào bên trong (h)




“A!”

Doãn Doanh khiếp sợ trừng mắt, cô muốn đẩy đầu người đàn ông kia ra nhưng hoàn toàn vô ích. Môi lưỡi điêu luyện của anh ta liếm lộng hạch thịt của cô một cách đầy thèm khát, mà Vạn Luân Thành cũng không khách khí kéo căng bắp đùi của Doãn Doanh.

“Ngoan nào, mở chân ra một chút.”

“A… a….”

Doãn Doanh khóc lớn, vì quá kích thích mà hai chân không nhịn được kẹp lại.

Song, lại bị Vạn Luân Thành tát một cái thật mạnh vào mông.

“Ha!”

“Em không ngoan gì hết.”

Lúc này cổ chân bị còng lại, càng chống cự thì càng cọ sát da thịt vào kim loại đau nhức. Doãn Doanh không nhịn được chảy nước mắt tuyệt vọng, cổ họng khô khốc làm thanh âm trở nên khàn khàn:

“Vạn gia… ha… anh thả tôi đi, làm ơn… anh thả tôi đi mà!”

“Thả em?”

Người đàn ông nọ ngẩng mặt ra khỏi hai chân cô, tuy rằng hiện tại Doãn Doanh không nhìn thấy được gương mặt đó, thế nhưng cô có thể đảm bảo, ánh mắt cay nghiệt của anh đang nhìn cô lúc này thực sự có thể dìm cô đến chết!

“Thả em để em cùng với Cố Nghị cao chạy xa bay à?”

“Hức… ức…” Doãn Doanh rấm rứt khóc.

“Tôi cứ nghĩ việc em phản bội tôi, hãm hại Vạn Thành đã là điều tôi khó chấp nhận nhất rồi. Còn không ngờ tới Doãn Doanh em còn có lá gan dám cùng Cố Nghị ở sau lưng tôi dan díu yêu đương! Cái gì mà đôi bên lưỡng tình tương duyệt… nghe phát tởm!”

“...”

Doãn Doanh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng trong mơ hồ.

Câu nói đó… không phải là trước kia Cố Nghị vì muốn cứu cô thoát khỏi nơi này mà cố ý nói như thế để Vạn Luân Thành buông tha cô ư?

Thế nhưng câu nói đó ngược lại không làm Vạn Luân Thành buông tha cô, mà anh ta còn vì thế mà tức giận, đem Doãn Doanh đè ép dưới thân cường bạo một trận.

“Em muốn tôi thả em ư?” Vừa nói Vạn Luân Thành vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đầy căm phẫn: “Đừng có mơ!”

“Doãn Doanh, cho dù em có chết cũng phải chết ở trong tay tôi. Em là của tôi, mãi mãi cũng là của tôi. Không cho em trốn, cũng không cho em nghĩ về gã đàn ông khác.”

“Không… cứu tôi, làm ơn… có ai không, cứu tôi với…”

Doãn Doanh vừa nghe Vạn Luân Thành rống lên liền cảm thấy hoảng sợ, ký ức xưa cũ cứ không ngừng ùa về làm cô sợ hãi thét lớn.

Cố Nghị... Sao lại nhắc đến Cố Nghị chứ? Còn nhắc về câu nói quen thuộc kia nữa…

Có phải cô đang nằm mơ hay không, nằm mơ về khoảng thời gian khủng khiếp của trước kia!

Thế nhưng nếu đây chỉ là một giấc mơ, vì sao lại chân thực đến mức này!

Doãn Doanh hoảng loạn gào thét trong vô vọng, giữa lúc cô đang kêu trời không thấu như thế, Vạn Luân Thành đã bắt đầu cởi xuống khóa quần của chính mình.

Căn hung khí thô dài cọ xát hoa huyệt đã ướt đẫm nước bọt của Doãn Doanh, Vạn Luân Thành đỏ mắt nhìn cô, giống như đang lên cơn điên vậy, không chút lưu tình cũng không một lời báo trước mà đẩy mạnh thắt lưng về phía trước.

“A!”

Tiếng thét như xé lụa của cô gái nọ vang vang trong không trung, cô thống khổ khóc lại không ngừng há miệng thở dốc, cơ thể cứng còng bị Vạn Luân Thành giữ chặt.

Thắt lưng anh không một giây phút nào là ngơi nghỉ, vừa mới đâm vào không bao lâu đã không ngừng dập mạnh về phía trước, liên tục cắm sâu vào trong cơ thể non mềm của cô gái nhỏ.

Đâm ra rút vào vô cùng tàn bạo, dường như là để trút giận, kích thích khuấy đảo ở bên trong khiến nơi đó co rút hút chặt lấy anh.

Vách tràng mềm mại ẩm ướt bao trọn lấy chiều dài tính khí, Doãn Doanh thét lớn, khổ sở mà than khóc.

“Anh tha tôi đi mà… làm ơn, Vạn Luân Thành... tôi- tôi sợ lắm…”

Doãn Doanh không biết mình đã cầu xin bao nhiêu lần người đàn ông này hãy tha cho cô đi.

Ba năm trước cũng vậy, ngay tại căn phòng tối đen ẩm thấp này, Doãn Doanh khổ sở khóc lóc cầu xin tha thứ.

Ngay cả khi cô thoát khỏi Vạn Luân Thành cũng mấy lần mơ tới giấc mơ đáng sợ của trước kia.

Thế nhưng bây giờ cô đã thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông kia rồi, vì sao hiện tại lại còn bị giam giữ nữa?

Đây rốt cuộc là mơ hay là thực? Làm ơn xin ai đó hãy nói cho cô biết… Nếu chỉ là mơ, xin hãy mau chóng qua đi có được không!

Cô không muốn nhớ lại những chuyện kinh khủng này chút nào nữa, không muốn ký ức của mình chỉ toàn những hình ảnh đen tối đầy đáng sợ.

Không muốn người đàn ông kia dùng thanh âm đè nén giận dữ và cái ôm thô bạo đó lại gần mình.

Những lần hoan ái bị cắm sâu đến mức chảy cả nước, hình ảnh dâm dục hiện lên làm Doãn Doanh cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung!

Không… cô không muốn bản thân chìm sâu vào trong khoái lạc này, không muốn mình sa đà lầm lỡ, bị vây hãm trong cái lồng giam tuyệt vọng kia của Vạn Luân Thành.

Vì sao không yêu cô nhưng lại đối xử với cô như vậy!

Doãn Doanh bi ai khóc lớn, cơ thể bị kích thích khiến cô cong người đón nhận từng đợt ra vào vô cùng mãnh liệt của Vạn Luân Thành.

Ngay lúc cô sắp ngất đi, cuối cùng bên tai lại nghe thấy tiếng nói thì thầm của người đàn ông đó.

Hệt như lời thì thầm của ác ma vậy.

“Doãn Doanh, chúng ta sống chết không rời, cho dù có giam em cả đời tại chỗ này, chỉ cần là cùng tôi một chỗ thì tôi liền dùng mọi cách khóa chặt em lại.”

“Đừng mong chạy thoát, cùng đừng mong tôi sẽ tha thứ cho em.”