Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 37: Liếm ướt (18+)




“Hôn nó đi xem nào.”

“…”

“Không làm em cũng được, nhưng em phải thỏa mãn tôi trước đã.”

“…”

Từng nghĩ cơn ác mộng của năm xưa mãi mãi không bao giờ quay lại nữa, thế nhưng đến tận lúc này cô mới biết thì ra mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Doãn Doanh lặng lẽ rơi nước mắt, giọt lệ mặn đắng thấm ướt gò má của cô, khiến cô càng thêm thống khổ chật vật.

Mà người đàn ông nọ rất yêu thích dáng vẻ này của Doãn Doanh, thấy cô khóc, anh càng dùng vật cứng kia vỗ vỗ vào sườn mặt cô.

“Ngoan, há miệng xem nào.”

Doãn Doanh cúi thấp đầu, dùng mái tóc lòa xòa buông dài muốn che phủ đi đôi mắt đang ẩm ướt giọt lệ.

Nhưng Vạn Luân Thành không bỏ qua cho cô, anh nâng cằm cô gái nọ lên mà đánh giá, thấy hai bên gò má cô hây hây đỏ, khóe mắt đọng lại giọt lệ đầy gợi tình, Vạn Luân Thành càng thêm hưng phấn dựng đứng căn hung khí kề sát mặt cô.

“Tôi cho em đến tận hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn nằm xuống để tôi chơi, hai là liếm nó. Em còn không biết bản thân mình phải chọn lựa cái nào mới tốt nhất hay sao?”

Doãn Doanh lắc đầu không nói nổi thành lời, cô lúc này chỉ biết khóc lóc lắc đầu mà thôi.

Vạn Luân Thành nhìn thấy chỉ có thể cười nhạt một tiếng, cũng hết cách, người đàn ông nọ đè chặt chiếc cằm của cô, ép cô mở miệng.

“Đừng khóc nữa, khóc như thế ngạt mũi, lúc ngậm cái của tôi không thở được thì đừng trách.”

“Ưm…!”

Một vật cứng rắn ám mùi tanh nồng tiến thẳng vào trong khoang miệng của Doãn Doanh, cô muốn phản kháng nhưng lại bị anh giữ chặt cằm không cho trốn.

Ánh mắt Doãn Doanh ngước nhìn Vạn Luân Thành lúc này thật sự rất yếu ớt mỏng manh.

Cô muốn nói: Tha cho tôi đi. Nhưng bên miệng bị nhét đầy, nói không được.

“Hm…” Vạn Luân Thành thở hắt một hơi, gương mặt thỏa mãn cúi xuống nhìn cô đang chật vật.

“Em của lúc này làm tôi lại nhớ tới khi đó.”

“…”

“Cũng ngoan ngoãn như thế há miệng ngậm chặt cái của tôi không buông.”

Vạn Luân Thành bật cười trào phúng, càng khiến Doãn Doanh không nhịn được rơi nước mắt lã chã.

Cô ngậm chặt không buông?

Còn không phải anh ta vẫn luôn cố tình nhồi nhét nó vào miệng cô sao?

Doãn Doanh muốn phản kháng nhưng bất lực, đôi mắt cô giương lên nhìn người đàn ông kia, phát hiện lúc này ánh mắt như hổ đói của Vạn Luân Thành cũng đang chăm chú quan sát mình.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, cún con.”

“Em không biết là nó khiến tôi hưng phấn đến mức nào đâu.”

Loại ánh mắt trần trụi mang đầy tà niệm phức tạp đó của Vạn Luân Thành khiến cho đầu óc Doãn Doanh quay cuồng, cô chán ghét những câu nói hạ lưu của anh ta, ghét anh ta cứ không ngừng đem thứ thô lớn kia đâm vào miệng cô.

“Hưm…”

Doãn Doanh cảm thấy khó thở, có lẽ Vạn Luân Thành nói đúng, khóc nhiều ngạt thở, ngậm vào thứ này càng không thể thở nổi.

“Ha… a…”

Vạn Luân Thành hơi rút tính khí rơi khỏi cái miệng nhỏ của cô, lại đưa tay miết nhẹ lên đôi môi hồng nhuận.

“Thở chút đi nào.”

Anh hơi cười cười, nhìn Doãn Doanh gấp gáp tham lam không ngừng há miệng thở.

Nhưng Doãn Doanh còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, người đàn ông kia cứ thế đẩy mạnh thắt lưng về phía trước, cướp đoạt khoang miệng ấm nóng của cô một lần nữa, dùng cái trụ thịt cứng rắn vừa thô vừa to kia đâm sâu vào bên trong.

“Ưm…”

Doãn Doanh lại khóc, bị Vạn Luân Thành nắm ghì phần tóc ở phía sau giữ chặt cô lại không cho cô thoát.

Bên miệng căng cứng bị nhồi đầy, mùi vị của người đàn ông kia thoang thoảng quanh cánh mũi, đỉnh đầu đâm sâu vào cổ họng khiến cô nghẹn ngào khóc thành tiếng.

“Ngoan, bé cưng dùng lưỡi đi nào, tách rộng môi ra.”

“Hức…”

“Em khóc như vậy, lại chỉ biết ngậm thôi, đến chừng nào mới xong đây?”

“Không xong, không cho cún con về đâu đấy.”

Vạn Luân Thành cứ liên tục uy hiếp, Doãn Doanh thực sự bối rối không biết phải thế nào.

“Bao lâu rồi mà vẫn không biết cách lấy lòng tôi vậy hả?”

“…”

“Tôi dạy em thế nào?”

Vạn Luân Thành cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa đôi mắt to tròn giàn giụa nước mắt của cô.

Anh hơi dời người ra một chút, căn hung khí kia hiện tại bóng loáng dính đầy nước bọt, cương cứng giơ cao nhìn vô cùng hung tợn. Từng đường gân xanh tím nổi đầy trên thân trụ mập mạp, khiến Doãn Doanh càng nhìn càng khiếp đảm.

“Tôi chỉ em.”

“Hức…” lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng thút thít của cô gái nọ. Cô không đáp, cũng không dám nhìn Vạn Luân Thành, chỉ là bên tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng anh.

“Dùng tay xoa nắn thân dưới đi nào.”

“…” Doãn Doanh nghe thế cũng ngốc ngốc làm theo.

Cô chậm rãi đưa tay vuốt lên xuống theo phân thân đang dựng đứng, lúc này lại nghe Vạn Luân Thành nói:

“Há miệng, ngậm lấy phần đầu đi.”

“…”

Doãn Doanh sợ sệt nhìn vật trướng to kia rồi lại nhìn Vạn Luân Thành, thấy anh cười khẩy:

“Sao vậy, hay muốn tôi lại nhét vào miệng em.”

“Không… không cần… Tôi tự…”

Nói rồi Doãn Doanh nhắm mắt giống như sắp bị hành quyết vậy, cô cam chịu há miệng ngậm lấy đỉnh đầu.

“Dùng lưỡi… ừ, đúng rồi, liếm quanh nó.”

Thanh âm của Vạn Luân Thành cũng dần trở nên trầm khàn hơn bao giờ hết, thế nhưng nhìn anh vẫn thong thả như không có gì, dù rằng lúc này vật trên tay của Doãn Doanh đã phình to hơn.

“Ngậm lấy, rồi đẩy sâu vào trong cổ họng của em.”

“Hưm… ưm…”

Nghe Vạn Luân Thành ra lệnh, Doãn Doanh dù không muốn nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm lấy.

Thế nhưng cô vừa mới há miệng, Vạn Luân Thành đã cười tàn ác một cái, đẩy vật thô cứng kia của anh thọc vào trong miệng Doãn Doanh từng đợt.

Doãn Doanh trợn tròn mắt, miệng há to, hai tay giãy giụa nhưng không được, lại ưm ưm a a khóc lóc.

“Ngoan, đúng rồi, tốt lắm, liếm một chút, chậc… cái miệng nhỏ này của em đúng là dở tệ mà.”

Miệng thì chê bai nhưng tiếng thở dốc đầy thoải mái của Vạn Luân Thành lúc này thực sự đã bán đứng anh.

Vạn Luân Thành vuốt ve mái tóc của Doãn Doanh, nhìn cô chật vật nuốt lấy vật kia.

Trong nháy mắt, chiều sâu tính khí đâm sâu vào cổ họng đến mức khó thể nào tưởng tượng, Doãn Doanh trừng mắt, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều.

Cuối cùng Vạn Luân Thành cũng thỏa mãn phóng thích, đem toàn bộ dịch trắng kia bắn ra bên trong khoang miệng ấm nóng của cô.

“Cún con, ngoan quá.”

Vừa lúc Vạn Luân Thành buông ra, Doãn Doanh liền ho toàn bộ chất dịch kia trong cổ họng ra ngoài, gương mặt trắng bệch hoảng loạn.

Mà Vạn Luân Thành lại ôn nhu tiến tới hôn hôn gò má ướt đẫm nước mắt của cô.

“Bé cưng đúng là không làm tôi thất vọng.”