Vừa rời khỏi hộp đêm tháo chạy ra ngoài, Doãn Doanh một thân tàn tạ héo mòn, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Cô cũng không biết mình đã dùng hết bao nhiêu sức lực mới có thể mạnh mẽ thoát khỏi cái căn phòng đáng sợ đó.
Ánh mắt của Vạn Luân Thành khi ấy thực sự quá khủng khiếp, giống như một gã thợ săn hung ác đang nhàn nhã ngắm nhìn con mồi của mình vùng vẫy muốn thoát khỏi cái bẫy.
Cô cứ chạy như thế, chạy mãi chạy mãi ra bên ngoài. Đến tận khi đôi chân vô lực không còn đủ sức để bước nữa.
Lúc này mặt Doãn Doanh đã chẳng còn nhìn thấy chút huyết sắc, dáng người cô thất thểu đi trên đường. Hai mắt ngày nào vẫn còn sáng trong long lanh như có ánh sao, hiện tại lại mở trao tráo nhìn không cảm xúc, khóe miệng hết cười rồi lại méo mó như muốn khóc, hệt như một kẻ điên.
Chẳng biết đã bao lâu rồi cơn ác mộng này mới lại một lần nữa kéo tới, nó nhanh chóng vây chiếm lấy tâm trí khiến cô hoảng sợ tột độ nhưng lại vô lực chống cự, chỉ có thể từng giây từng phút cố gắng vượt qua trong sự giày vò.
Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu nữa, chắc là bây giờ đã hơn nửa đêm, nhịp sống hối hả ngoài trời cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng trong lòng Doãn Doanh lại không hề yên tĩnh giống như vậy, cô cứ cảm thấy có ngọn lửa nào đó đang bùng cháy mãnh liệt trong tâm khảm, bức cô trở nên điên loạn chẳng thể kiểm soát được chính mình.
Cuối cùng cô lựa chọn dừng chân tại một quán bar nhỏ, ghé vào tìm rượu để uống cho quên sầu, muốn lấy nó làm cái cớ để xóa tan đi hết những chuyện kinh khủng của hôm nay.
Không biết đã uống hết bao nhiêu ly rượu, thế nhưng càng uống lại càng cảm thấy lồng ngực mình đau nhói khổ sở.
Sự dằn vặt trong lòng khiến cô bất lực hơn bao giờ hết.
“Sở Hòa… Chung Sở Hòa…”
Doãn Doanh khẽ gọi tên bạn trai trong cơn say mèm, đột nhiên cô lại cảm thấy mình sao lại dơ bẩn đến thế…
Có lẽ Vạn Luân Thành đã nói đúng, loại phụ nữ như cô sẽ có người muốn hay sao?
Trong lòng Doãn Doanh ấm ức tủi thân vô cùng, khóe mắt ẩn ẩn đau nhức càng làm cô thêm bất lực. Cô thống khổ đưa tay ôm lấy trước ngực mình, thở hắt ra từng hơi nặng nề.
Đã lâu rồi Doãn Doanh không uống rượu, lúc trước vì tính chất công việc là một nhân viên tiếp thị bia rượu, Doãn Doanh cũng từng thử qua rất nhiều loại rượu mạnh rồi. Mãi đến sau đó khi học việc bartender, cô càng ngày càng nâng cao tửu lượng hơn.
Chỉ là ba năm nay không uống rượu thay nước như trước kia, bây giờ Doãn Doanh lại cảm thấy rượu đắng trôi xuống dạ dày thật sự khó chịu.
Cô uống không bao nhiêu thì liền muốn nôn, chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa mấy lần mới quay lại quầy bar bên ngoài.
Nhân viên thấy thế thì muốn ngăn cản, nhưng Doãn Doanh không quan tâm.
Uống cho đến khi đầu óc cô dần trở nên mơ hồ, Doãn Doanh mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Ánh mắt cô lúc này cứ mơ mơ màng màng nhìn về một hướng… Trong cơn mê man, dường như cô thấy một bóng dáng nam nhân quen thuộc đang tiến về phía mình.
Nhưng Doãn Doanh đã say quá rồi, tai cô ù ù không còn nghe rõ được gì nữa, chỉ mơ hồ nhận thấy khi mình hoàn toàn nhắm chặt hai mắt, cô đã rơi vào vòng tay ấm áp của một người đàn ông.
Ấm quá… anh là ai vậy?
Doãn Doanh rất muốn hỏi, tuy nhiên cô không mở miệng được, mà hiện tại cơ thể bị ôm bổng lên cũng vô lực kháng nghị.
Doãn Doanh ngất đi, ngất trong vòng tay của Vạn Luân Thành.
…
Xe chạy trên đường rất êm không bị dằn xóc, Doãn Doanh ôn nhuyễn nằm trong lồng ngực của Vạn Luân Thành mà thiu thiu ngủ. Bởi vì cơn say kéo tới mà cô không còn đủ thần trí để nhận ra được người đang ôm mình chính là người mà cô trước giờ vẫn luôn kinh sợ.
Xóa bỏ rào cản, lúc này Doãn Doanh chỉ cảm thấy thân nhiệt của người đàn ông này thật dễ chịu mà thôi, nó khiến cô yên tâm ru hồn vào mộng đẹp, hoàn toàn không cần nghĩ gì về thực tại đáng sợ kia nữa.
Cô cứ như thế yên tâm ngủ thật ngon trong lồng ngực của Vạn Luân Thành.
Mà người đàn ông kia hiện thời đã tháo bỏ lớp mặt nạ dữ tợn của mọi ngày, gương mặt có đôi chút dịu đi nhìn cô đang an tỉnh ngủ.
Có lẽ chỉ khi Doãn Doanh không để ý tới, Vạn Luân Thành mới thể hiện một mặt nhu hòa này của anh mà thôi.
Lúc này bên ngoài trời đã khuya, trên con phố vắng vẻ chỉ còn lại chiếc Rolls- Royce Phantom đang lướt trên mặt đường.
Không gian yên tĩnh ở trong xe có chút ngột ngạt khó tả, Lâm Hy vừa lái xe lại vừa quan sát kính chiếu hậu, phát hiện Vạn gia đang ôm cô gái kia trong lòng.
Sự ôn nhu dịu dàng này của Vạn gia khiến Lâm Hy có chút ngoài ý muốn, dù đã theo ngài ấy 3 năm nay cũng chưa từng thấy có cô gái nào lọt vào mắt xanh của Vạn Luân Thành.
Trong lúc đang thả hồn suy nghĩ, đột nhiên điện thoại của y sáng đèn, có tin nhắn gửi tới.
Lâm Hy nhìn sơ một lượt rồi thấp giọng báo tin:
“Vạn gia, đúng như ngài dự đoán, hiện tại Chung thiếu gia đang thu mua lại cổ phiếu trôi nổi bên ngoài thị trường của Vạn Thành.”
Thanh âm kia phá tan bầu không khí vốn tĩnh lặng vừa rồi.
Cô gái nhỏ đang ngủ trong lồng ngực của Vạn Luân Thành cũng bắt đầu hơi cựa mình, cô lè nhè làm nũng vươn tay ôm lấy trước ngực của anh.
Vạn Luân Thành đưa tay ra hiệu Lâm Hy im lặng, qua kính chiếu hậu y có thể nhìn thấy rõ Vạn gia đang dịu dàng vỗ vỗ tấm lưng của cô gái kia, giống như đang ru em bé ngủ.
Lâm Hy: “…”
Mãi một lúc lâu sâu Vạn gia mới lên tiếng:
“Cũng không mấy bất ngờ, từ sớm đã đoán ra được nó có ý đồ muốn phản bội tôi.”
“Vậy, ngài có giao phó gì không ạ?”
“Không cần.”
Vạn Luân Thành cũng không tỏ ra gấp gáp, anh khẽ thở dài một hơi tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn ngắm bên ngoài cửa kính xe.
“Nó thì làm được gì chứ? Dùng hết số tiền tích góp từ trước đến giờ mua được bao nhiêu cổ phiếu trôi nổi ở bên ngoài? Đến lúc hết tiền thì lại chạy về cụp đuôi như con chó xin tiền tôi đầu tư cho dự án của nó.”
“Hừ, để tôi xem lần này nó cầu xin tôi như thế nào.”