“Bạn trai gọi tới cho em kìa.”
Vạn Luân Thành cười lạnh, đưa tay cầm điện thoại. Mà Doãn Doanh cũng dần lấy lại được ý thức, cô vội vã nhào tới muốn cướp lấy.
“Đưa nó cho tôi…”
“Ấy, sao vội vã vậy.”
Đôi mắt lạnh lùng của anh lúc này nhìn cô khiến Doãn Doanh không rét mà run.
“Sao? Bạn trai gọi tới nên càng muốn phản kháng hơn đúng không?”
“Tôi…”
Vạn Luân Thành lúc này thực sự đã nổi giận, người đàn ông nọ hung hăng quăng chiếc điện thoại nhỏ trong tay xuống đất, khiến nó vỡ tan tành.
Sau đó anh nhanh chóng tiến tới bóp lấy cần cổ thanh mảnh của Doãn Doanh, ánh mắt đầy sự tức giận mà nói:
“Nói đi, có phải em bắt đầu thấy hối hận, muốn rút lui rồi?”
“Ư… Vạn gia, tôi… ưm…”
Rất nhanh không khí bị tước đoạt khiến cô không thể thở nổi, lồng ngực phập phồng cảm giác sợ hãi và chiếc cổ đau nhức khiến cô không nói được câu nào trọn vẹn.
Vạn Luân Thành thực sự muốn giết chết cô sao?
Sao anh ta đột nhiên nổi giận đến vậy!
“Hừ, tôi cũng không thích cưỡng ép phụ nữ cho lắm.”
“…”
“Nhưng mà với loại phụ nữ điếm đàng như em, thì còn phải suy nghĩ lại.”
“…”
Từng lời nói như mũi dao vô hình đâm sâu vào trong lồng ngực của Doãn Doanh, cô không thể tin nổi mở trừng mắt nhìn về phía người đàn ông kia.
Sao anh ta vẫn luôn thích sỉ nhục cô đến thế?
Không lẽ trong mắt Vạn Luân Thành từ trước đến nay, Doãn Doanh vẫn luôn là con người như thế sao?
Cũng phải… là cô trước kia tự mình trèo lên giường anh kia mà. Một con điếm muốn kiếm tiền, muốn vinh hoa phú quý… bây giờ tỏ ra thanh cao như vậy, chẳng trách Vạn Luân Thành cảm thấy chán ghét.
Thế nhưng lúc này Doãn Doanh không chịu nổi được nữa, bị dồn vào đường cùng liền muốn quay lại phản kháng.
Cho dù chỉ là chút hơi tàn, cô vẫn không thể chịu chết trong ô nhục thế này được.
“B- buông tôi ra!”
Doãn Doanh cố gắng bấu lấy cánh tay của Vạn Luân Thành muốn gỡ ra, nhưng sức lực của cô làm sao đấu nổi một người đàn ông cường tráng như anh.
Vạn Luân Thành chỉ cười lạnh một tiếng, tận khi nhìn thấy ánh mắt cô dại đi, anh mới buông tay.
“Hộc… hộc…”
Doãn Doanh run rẩy lùi mình về phía sau thở hồng hộc, cô ôm lấy trước ngực mình mà không ngừng hấp khí.
Ánh mắt bi thương ướt đẫm của cô giương về phía Vạn Luân Thành, không thể tin nổi khi lúc này bản thân lại có thể nhìn thấy được hình ảnh một Vạn Luân Thành tàn bạo quẫn trí của ba năm trước.
Đoạn thời gian bị giam cầm đó…
“Cún con, em nghĩ em thoát khỏi tôi được sao?”
“…”
“Căn phòng này muốn vào thì rất dễ, nhưng muốn ra được, còn phải tùy xem biểu hiện của em.”
“Vạn gia… hay là anh tha cho tôi đi… được không?”
Doãn Doanh nức nở khóc, cô nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của người đàn ông ấy mà trái tim không ngừng run rẩy hoảng sợ.
Lại là anh ta… lại là tên ác ma của ba năm trước…
Vạn Luân Thành bình thường đã rất đáng sợ, thế nhưng để so với người đàn ông ba năm trước giam cầm cô thì chỉ bằng một phần mười.
Doãn Doanh bắt đầu quẫy đạp khóc lóc, cổ họng cô khô khốc tạo ra thanh âm khàn khàn:
“Anh thả tôi đi… thả tôi đi mà…”
Vạn Luân Thành không đáp lời, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng, bàn tay to lớn tiến tới nắm lấy cổ chân cô kéo mạnh về phía mình.
Doãn Doanh nhắm mắt sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy dài hai bên má. Cô sợ quá, cô không kiềm được hai tay cũng trở nên phát run.
Suốt ba năm rời khỏi người đàn ông này, Doãn Doanh đều phải đến bệnh viện tiếp nhận điều trị tâm lý.
Vạn Luân Thành thực sự là nỗi ám ảnh cả đời mà Doãn Doanh không bao giờ muốn nhớ lại.
“Anh đi ra đi… anh tránh xa tôi ra… Làm ơn, Vạn gia, tôi xin anh… hức…”
“Em khóc cái gì?”
Doãn Doanh cảm thấy dưới mông mình bị người nào đó hung hăng bóp lấy. Vạn Luân Thành lại mạnh mẽ nhét ngón tay vào phần nữ tính của cô, moi ra chất dịch ngọt ngào rồi cười thầm.
“Em xem, em ướt như vậy, còn không để tôi vào.”
“Hức… hức… đi ra đi… đừng, đừng chạm vào tôi.”
“Cún con, em có biết nhìn thấy em khóc thế này tôi càng hưng phấn hơn không?”
Lúc Vạn Luân Thành nói chuyện, anh kề sát gương mặt vào Doãn Doanh, hơi thở của người đàn ông kia đều rơi trên mặt cô, khiến Doãn Doanh càng thêm sởn gai ốc.
Một phần vì sợ người đàn ông tàn nhẫn của ba năm trước này, một phần vì hổ thẹn với bạn trai, Doãn Doanh càng lúc càng phản kháng kịch liệt.
Thấy Doãn Doanh khóc thê thảm, nước mắt đầy cả mặt mày, còn có đôi môi đỏ mọng kia đang không ngừng run rẩy, Vạn Luân Thành càng hưng phấn.
Một ý nghĩ thô bạo tàn ác muốn ngược đãi nảy sinh trong đầu anh, Vạn Luân Thành nghĩ có lẽ không cần dùng thằng nhỏ của anh đâm chết cô, dùng cách khác tra tấn tinh thần có khi càng khiến Doãn Doanh cảm thấy bản thân bị làm nhục hơn.
“Ngoan nào.”
Vạn Luân Thành giữ chặt gương mặt xinh đẹp của Doãn Doanh lại, trong khoảnh khắc cô nhìn thấy rõ vật cứng thô dài kia đang cà lên mặt mình.
Doãn Doanh sợ khiếp, muốn quay đầu nhưng lại bị Vạn Luân Thành giữ chặt ép sát gò má cô lên thân tính khí của anh.