Ngón tay tinh tế thon dài miết lấy vách thịt mềm mại, còn huyệt thịt kia thì không ngừng hút chặt lấy tay anh, tiếng lép nhép của bọt nước vang lên làm Doãn Doanh cảm thấy mụ đầu.
Cô đỏ mặt không muốn nhìn Vạn Luân Thành nữa, quẫn bách nghiêng sang một bên lại bị Vạn Luân Thành giữ chặt cằm bắt phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhìn tôi.”
“Cún con, có phải em sắp tới rồi không?”
“Hưm… ưm…” Doãn Doanh cảm thấy hai mắt nhìn nhòe đi không thấy đường, giữa hai chân căng chặt bị ép mở rộng, tiếng thở dốc của cô càng lúc càng trở nên nặng nề.
“Vạn Luân Thành… tôi- tôi sắp… ưm! Sắp không nhịn nổi…”
“Ngoan, cứ ra đi.”
Lời còn chưa dứt, cô gái nọ đã không thể nhịn nổi nữa mà bắn nước tung tóe.
Trên chiếc giường lớn với ga giường màu đen, làn da trắng sứ của cô nổi bật vô cùng. Thân thể uốn lượn theo từng đợt khoái cảm hệt như con rắn nước.
Doãn Doanh che miệng khóc lớn, cảm giác nhơ nhớp ướt đẫm dưới hạ thân khiến cô không nhịn được ấm ức, nỗi nhục nhã này khiến đầu óc cô càng lúc càng trì trệ hơn.
Lúc này Vạn Luân Thành giơ bàn tay đang ướt đẫm dịch thủy của cô lên không trung, trước mắt Doãn Doanh, trên ngón tay tinh tế còn vương giọt nước đọng lại đang từ từ chảy xuống cổ tay, mà Vạn Luân Thành lại nhìn cô với ánh mắt si mê, chiếc lưỡi đưa tới liếm lấy nước xuân đang chảy không ngừng.
“Bé cưng, tôi cứng quá rồi… em không phải chỉ biết tự sướng một mình mà quên đi tôi chứ?”
Vạn Luân Thành lúc này thực sự chật vật lắm rồi, bởi vì nhẫn nhịn nên vầng trán tinh tế tích tụ lại một tầng mồ hôi.
Anh cúi đầu nhìn đũng quần nhô cao của mình, vật tượng trưng nam tính bên dưới lớp quần tây có lẽ đã không thể chờ được nữa muốn giương cung bạt kiếm.
Thoáng chốc khóa cài vừa bật mở, vạch xuống lớp quần trong, bộ vị cương cứng bung ra dữ tợn hệt như một căn hung khí giết người.
Doãn Doanh mệt mỏi xụi lơ ở trên giường, lúc này cô đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía Vạn Luân Thành, lại nhìn về cây hàng vừa thô vừa dài trông cực kỳ khủng bố của anh ta.
Không phải Doãn Doanh không biết mức độ hành người trên giường của Vạn Luân Thành kinh khủng đến mức nào.
Chỉ riêng việc anh ta dùng tay thôi cũng đủ làm cô khóc thét, còn chưa nói tới việc tính khí thô cứng kia tiến nhập vào cơ thể có bao nhiêu sự tra tấn.
Doãn Doanh sợ sệt muốn rút lui, khuôn mặt lã chã chực khóc, dù khoảng cách rất xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được kích thước kinh người của vật trụ thô cứng kia.
Doãn Doanh hơi lùi người lại phía sau, cô bắt đầu bất an, sau cơn khoái cảm cô liền cảm thấy đầu óc mình đang đấu tranh dữ dội giữa việc tiếp tục hay là nên dừng lại…
Nhưng Vạn Luân Thành thì không tha cho cô, anh đưa tay nắm lấy cổ chân cô kéo lại, sau đó kề sát vật ấm nóng kia lên trước cửa miệng huyệt của cô, cọ cọ nhiều lần rồi lại nở một nụ cười tà.
“Doanh Doanh, sao lại trốn rồi?”
“Không phải đã hứa sẽ thỏa mãn tôi sao?”
“Khoan… khoan đã… không được…”
“Cún con, em lại hư rồi.”
Vạn Luân Thành nói rồi lại đưa tay búng lên hạch thịt của cô: “Sướng đến bắn nước một mình, rồi lại không để tôi chơi em.”
“Ha… a…”
Hai chân Doãn Doanh co giật, đến cả đầu ngón chân cũng cong lại vì kích thích.
Cô giương đôi mắt ầng ậng nước nhìn Vạn Luân Thành, há miệng khóc: “Đừng- đừng mà, đừng… búng…”
“Hửm? Sao lại không, trông em thích đến thế này.”
Nói đoạn Vạn Luân Thành lại không ngừng tay tiếp tục búng hạch thịt của cô, lực không mạnh không nhẹ, nhưng đủ làm Doãn Doanh cong người ngửa cổ khóc thét.
“Vạn gia! Ha… a…”
“Kêu cái gì, tôi nghe đây.”
Vạn Luân Thành cười cười, không trêu cô nữa mà bắt đầu đặt đỉnh đầu miết lấy âm môi của cô.
“Bé cưng muốn tôi vào hay không?”
Vạn Luân Thành cố ý muốn khiêu khích dục vọng trong cô, liên tục cọ xát lại quyến rũ Doãn Doanh, cúi đầu khẽ liếm vào thùy tai của cô.
“Sao hửm? Có muốn… thứ khác to hơn ngón tay lấp đầy em không?”
Liên tiếp nhiều lần bị kích thích, mọi thứ dường như đã bắt đầu thoát ly khỏi quỹ đạo ban đầu rồi. Doãn Doanh của bây giờ đầu óc hỗn loạn không rõ, cơ thể thành thật chảy nước dầm dề, ngay cả hoa môi cũng đang không ngừng mấp máy như mời gọi.
Mà lúc này lý trí của cô cứ không ngừng trỗi dậy, dù chỉ là thoi thóp vẫn như đang giữ lấy cô, nói với cô rằng: Doãn Doanh, mày không thể làm ra chuyện tày đình này được, không thể phản bội lại bạn trai của mày.
Doãn Doanh bối rối khóc, cô đưa tay ôm mặt, cơ thể cũng bắt đầu cựa quậy muốn trốn.
Dù rằng cơ thể không cản lại được sự cám dỗ, nhưng lý trí vẫn còn đó. Có lẽ tận trong lòng cô hiểu rõ, cô vẫn còn tình cảm với Vạn Luân Thành, thế nên bản thân không hề bài xích trước những cử chỉ thân mật của anh.
Nhưng lý trí luôn nói, thời thế hiện tại đã đổi thay, mà người đàn ông trước mặt này không còn là Vạn Luân Thành 6 năm trước cô từng yêu say đắm nữa, và cô của bây giờ cũng chẳng còn là Doãn Doanh của khi xưa.
Cô hiện tại là người đã có bạn trai. Cô không thể phản bội lại Chung Sở Hòa được!
“Tôi… không… tôi không muốn…”
“Không muốn?”
Vạn Luân Thành có ý muốn nổi giận, anh hạ tầm mắt lạnh lẽo xuống nhìn cô, còn định nói mấy lời thì điện thoại đột nhiên vang lên trên tủ đầu giường.
Vạn Luân Thành đảo mắt nhìn qua, phát hiện ra đó là điện thoại của Doãn Doanh, mà người gọi tới lại chính là Chung Sở Hòa.