“Hưm…!”
Doãn Doanh khẽ rùng mình một cái, cô đưa tay đẩy đầu người đàn ông kia ra nhưng không được, hai chân theo quán tính khép chặt lại bị Vạn Luân Thành cưỡng ép mở rộng.
“Ngoan, tôi giúp em mở rộng được không?”
Vạn Luân Thành cười cười, bàn tay tiến tới bắt đầu sờ soạng khai phá.
“Không… không cần!”
“Không cần?”
Vạn Luân Thành tỏ vẻ không tin, lại gẩy nhẹ vào hạch thịt của cô, ép cô há miệng than thở.
“A… Vạn gia… Vạn gia… anh đừng, đừng mà…”
“Đừng cái gì?” Vạn Luân Thành khẽ hỏi, lại cười một cách khoái chí: “Xấu hổ rồi à?”
“Sao lại muốn tôi dừng. Không phải em đang rất sướng sao?”
Dứt lời, Vạn Luân Thành lại cào lên hạch thịt thêm mấy lần, tay còn lại cũng bắt đầu vuốt nắn bầu ngực của cô, se nhẹ đầu vú mềm mại hồng hào.
“Ưm… hưm… Vạn gia… làm ơn…”
Doãn Doanh sợ chết khiếp, kích thích nơi đầu ngón tay kia khiến cho dục vọng của cô càng tăng lên nhanh chóng.
“Còn chưa cho ngón tay vào mà cái miệng nhỏ của em đã chảy nước rồi này.” Vạn Luân Thành khẽ cười một tiếng, cảm thấy thích thú khi nhìn thấy khe miệng kia đang chảy dịch.
Nước không quá nhiều, nhưng cũng đủ để ngón tay của Vạn Luân Thành dễ dàng chen vào.
“A… Không… không thể đâu…”
Doãn Doanh cảm thấy cơ thể của mình bị kích thích đến cực điểm, cô run rẩy muốn tránh nhưng không có cách nào.
Vạn Luân Thành bá đạo tách mở hai chân của cô, tay còn lại cũng vô cùng thông thả nhồi nhét vào trong cơ thể nhỏ bé.
Vách thịt bị ngón tay sạch sẽ gọn gàng tiến vào thì co rút theo bản năng.
“A…” Doãn Doanh rên rỉ khó nhọc, lúc này vì khoái cảm dâng lên đột ngột làm cho cô không đủ sức để phản kháng nữa.
Chỉ bằng ngón tay mà thôi, sao lại có thể khiến cô tay chân run rẩy không còn đủ lực chống cự nữa chứ?
“Chà, dâm thật đấy. Xem em chảy nước ướt đẫm tay tôi rồi này.”
Người đàn ông nọ không ngừng cười đùa trêu chọc Doãn Doanh.
Mà cô lúc này hệt như con thú nhỏ đang nức nở khóc, dùng đôi mắt ngập tràn nước đáng thương nhìn Vạn Luân Thành.
“Không thể… không thể đâu…”
Lúc này ngoài lặp đi lặp lại mấy từ vô nghĩa, Doãn Doanh chẳng thể nói gì được hết. Cô cảm thấy mỗi một giây đều là giày vò vô tận, vừa sung sướng lại vừa dằn vặt.
“Sao lại khít như vậy hửm?”
Vạn Luân Thành nói rồi lại tăng thêm một ngón tay, từ đầu đến cuối chỉ có ba ngón, lại có thể căng chặt miệng thịt mềm mỏng kia.
“Không lẽ của cháu trai tôi nhỏ đến mức này?”
Lời nói độc địa không thốt ra thì không phải là Vạn Luân Thành.
Doãn Doanh ấm ức khóc không thành tiếng, mếu máo nhìn anh với ánh mắt ngập tràn hơi sương.
“Tôi… tôi không có…”
“Không có cái gì?”
Vạn Luân Thành nghe không hiểu, lại cố ý ấn ngón tay sâu hơn vào bên trong, chọc ngoáy cái lỗ nhỏ dâm đãng chảy thật nhiều nước kia.
“Bé cưng, em ra nhiều quá, không lẽ muốn rửa tay tôi bằng nước của em hay sao?”
“Hức… Vạn Luân Thành… Vạn gia… đừng mà!”
Doãn Doanh kêu loạn tên của Vạn Luân Thành, bởi vì khoái cảm dâng đến đột ngột khiến cô không có cách nào chối bỏ.
Viền mắt Doãn Doanh dần trở nên phiếm hồng vì khóc, cô nức nở nghẹn ngào, khổ sở giương mắt nhìn Vạn Luân Thành.
“Tôi không có…”
“Hửm?”
“Tôi không có cùng… Sở Hòa…”
Doãn Doanh cũng không biết mình đang giải thích với Vạn Luân Thành để làm gì nữa.
Minh oan cho sự trong sạch của bản thân sao? Nói với anh ta rằng trong suốt 3 năm qua khi rời xa anh ta, Doãn Doanh chưa từng để người đàn ông nào khác ngoài Vạn Luân Thành chạm tới.
Nhưng nói thế thì được ích lợi gì? Cô và Vạn Luân Thành có mối quan hệ gì cần phải minh oan cho việc này sao?
Nói ra chẳng khác nào để người khác chê cười, rằng bản thân cô cùng với bạn trai chưa từng âu yếm ngọt ngào, suốt một năm hẹn hò vẫn tương kính như tân.
Doãn Doanh bối rối không biết phải thế nào nữa, thế nhưng lúc này cô lại nhìn thấy khuôn mặt của Vạn Luân Thành dịu đi rõ rệt.
Nhưng sự dịu dàng kia rất nhanh sẽ biến mất, thay vào đó là một gương mặt thật lạnh lùng và đầy khó đoán.
“Không cùng với Sở Hòa làm tình sao?” Vạn Luân Thành nở một nụ cười nhàn nhạt tỏ ra không tin.
Tay anh vẫn thủy chung khuấy đảo bên trong cơ thể của Doãn Doanh một vòng, cào nhẹ lấy vách thịt kích thích sự ham muốn của cô.
“Ưm…” Doãn Doanh rên rỉ không ngừng, giương ánh mắt tội nghiệp nhìn lấy Vạn Luân Thành.
Mà Vạn Luân Thành tuyệt đối sẽ không vì thế mà buông tha.
“Dối trá, đừng tưởng em nói thế tôi liền tha cho em.”
“Tôi không… a…, tôi không nói dối…ha aaa…”
Ba ngón tay kia thong thả tạo thành hình vòng cung, duỗi thẳng rồi lại cong, rút ra đâm vào liên tiếp mấy lần, móc ngoáy bên trong càng khiến Doãn Doanh không nhịn nổi mà thét lên.
Cơ thể cô nóng rực run rẩy, trước ngực phiếm hồng còn bị Vạn Luân Thành vui vẻ đưa đầu lưỡi ấm nóng liếm lộng.
Doãn Doanh dường như đến cực hạn, cô cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa muốn ra…
Mà có lẽ Vạn Luân Thành cũng nhìn thấy được điều này, anh cười gian tà, lại càng gia tăng tốc độ khuấy đảo ngón tay bên trong cơ thể cô.