“Còn đứng ngẩn ngơ suy nghĩ cái gì vậy?” Vạn Luân Thành nở một nụ cười lạnh lẽo, hướng mắt về phía cô.
“Hay là em muốn tôi giúp em cởi?”
“… Không cần…” Doãn Doanh run sợ mà nói, lại cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của chính mình: “Tôi tự mình cởi…”
Vạn Luân Thành nghe cô nói thế thì không tiếp tục phản ứng.
Anh chỉ nhàn nhã ngồi trên cái ghế bành rất lớn ở giữa phòng, nhâm nhi chút rượu vang thơm nồng, ánh mắt sỗ sàng trần trụi hướng về phía cô gái nhỏ đang run rẩy đứng ở đằng kia.
Tay Doãn Doanh run run chạm tới cổ áo của mình, bởi vì lo lắng nên nhịp tim hiện tại đập nhanh đến mức không thể khống chế được… dường như còn muốn nhảy khỏi lồng ngực nữa.
Thấy cô sợ sệt, Vạn Luân Thành càng thêm vui thích bật cười.
“Hay là thôi đi, để tôi giúp em vậy.”
Vừa dứt lời, người đàn ông nọ liền buông xuống ly rượu trên tay, tiến tới kéo cô lên giường.
“Khoan- khoan đã!”
Doãn Doanh rối loạn thét lên một tiếng, bởi vì không kịp phòng bị nên đã ngã nhào xuống giường trong chớp mắt.
Cô lo lắng nhìn người đàn ông kia, phát hiện anh ta đang quỳ trên đệm giường, đầu gối sấn tới đặt giữa hai chân cô, ngón tay tinh tế đưa lên tự cởi cúc áo của mình.
Thân hình rắn chắc của nam nhân nọ trong tích tắc lộ rõ trong không khí, múi bụng nhấp nhô phập phồng theo nhịp thở.
Doãn Doanh trộm nuốt một ngụm nước bọt, loại cám dỗ này khiến cô khó lòng cưỡng chế.
Thế nhưng lý trí Doãn Doanh vẫn còn nguyên vẹn, mắt thấy Vạn Luân Thành đang chuẩn bị đưa tay vén lấy mép quần của cô, Doãn Doanh liền nhanh chóng đỡ tay anh lại.
“Chậm- chậm đã…”
“Hửm?” người đàn ông kia không để ý câu nói của cô, càng cố ý mạnh tay kéo xuống cái quần mỏng manh kia.
“Khoan!”
Doãn Doanh hốt hoảng gọi một tiếng, cô không đỡ tay anh được liền cứ thế ôm lấy gương mặt anh, ép anh nhìn mình.
“Anh phải hứa với tôi một chuyện…”
“Hứa với em một chuyện?”
Mái đầu nhỏ của cô gái gật gật mấy cái, đôi mắt trong veo của cô giương lên nhìn Vạn Luân Thành, thanh âm thỏ thẻ bật thốt.
“Anh phải hứa với tôi… sau đêm nay nhất định không được nuốt lời, phải trả nhẫn lại cho tôi…”
Thấy Doãn Doanh lo lắng không yên, Vạn Luân Thành chỉ cười giễu cợt: “Em trông tôi là loại người thích nuốt lời lắm sao?”
“…” Doãn Doanh có chút suy tư, thầm nghĩ có đôi lúc Vạn Luân Thành cũng không giữ lời hứa cho lắm.
Cô nhỏ giọng nói: “Còn nữa…”
“Còn nữa?” Vạn Luân Thành bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
Doãn Doanh lắp bắp: “Sau hôm nay tôi hy vọng… chúng ta không ai nợ ai, không dính dáng dây dưa với nhau nữa.”
“Ý em là sao?” Vạn Luân Thành híp lại hai mắt trông vẻ nguy hiểm.
Doãn Doanh càng thêm lo sợ líu lưỡi: “Ý- ý tôi là… chúng ta đừng… đừng gần gũi thế này nữa… Tôi- tôi có bạn trai rồi.”
Vừa nhắc tới Chung Sở Hòa, đáy mắt Vạn Luân Thành có phần băng lạnh hơn. Anh từ trên cao nhìn xuống cô như đang đánh giá một món hàng, cuối cùng lại nở một nụ cười trào phúng.
“Em nghĩ tôi sẽ có hứng thú với loại phụ nữ như em sao?”
“…” Doãn Doanh hơi cau mày, cô không hiểu ‘loại phụ nữ’ mà Vạn Luân Thành nói rốt cuộc có ý nghĩa gì…
Thấy ánh mắt to tròn nghi hoặc của cô đang hướng về phía mình, Vạn Luân Thành cùng thuận thế chống tay xuống giường, kề sát mặt Doãn Doanh, nói rõ với cô:
“Chính là loại đàn bà dâm loàng như em đó.”
“…” mi tâm cô gái nọ có chút co rút, cô ấm ức giương ánh mắt đã ầng ậng nước nhìn Vạn Luân Thành, mà với Vạn Luân Thành lúc này, dáng vẻ bị ức hiếp của cô thực sự đẹp mắt đến lạ kỳ.
“Vào việc chính thôi, đừng làm tốn thời gian của tôi.”
…
Rất nhanh Vạn Luân Thành đã cởi xong quần áo trên người của Doãn Doanh, bởi vì vừa mới bị sỉ nhục, cô ấm ức phản kháng nhưng không thành, bị Vạn Luân Thành cưỡng ép giữ chặt tay rồi cởi hết quần áo trên cơ thể.
Đôi gò bồng đảo xinh đẹp phập phồng theo nhịp thở đang không ngừng lên xuống, eo lưng thon thả đường cong mãn nhãn phơi bày ra trước mắt.
Ánh mắt của Vạn Luân Thành tối đen lại quét sạch mọi đường nét trên cơ thể của cô.
Đến khi tận mắt nhìn nơi tư mật mềm mại đang che giấu bởi đôi chân thon thả đang khép chặt lại, Vạn Luân Thành chậc lưỡi một tiếng, một tay liền dễ dàng tách ra hai chân của cô.
“A!”
Doãn Doanh giật mình thảng thốt, cô run rẩy muốn khép chân lại nhưng lại bị người đàn ông đó giữ chặt.
“Vẫn xinh đẹp sạch sẽ như ngày nào nhỉ?”
Vạn Luân Thành khẽ cười một tiếng, ánh mắt của anh ta phá lệ dịu dàng, Doãn Doanh không còn nhìn thấy được sự tàn độc như mọi ngày nữa.
Chỉ là cô không rõ, có phải mình nhìn lầm hay không… khi mà trước mắt cô bây giờ sương mù đang phủ kín, nước mắt trực trào sắp rơi xuống mất rồi.
“Đừng… đừng nhìn mà…”
Doãn Doanh cảm thấy cơ thể trần trụi không mặc quần áo của mình hiện tại rất lạnh, không biết là vì nhiệt độ trong phòng thấp, hay là do cô bị ánh nhìn của người đàn ông kia làm cho ái ngại.
Thấy Doãn Doanh bài xích với ánh nhìn của mình, Vạn Luân Thành càng cười khoái chí tách rộng hai chân của cô.
Nơi tư mật xinh đẹp hồng hào lộ rõ, hạch thịt co rút kịch liệt, khe rãnh cũng thật hẹp và mê người, giống như đang mời gọi Vạn Luân Thành mau chóng tiến vào vậy.
Lông mao thưa thớt không nhìn thấy rõ, Vạn Luân Thành kề sát mặt mình lên đỉnh xương mu, dịu dàng mà hôn lên đó.