Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 32: “cởi hết toàn bộ, không để chừa lại một thứ gì.”




Doãn Doanh chưa từng quên đi nơi này, cũng như là đêm mặn nồng hôm đó cô và Vạn Luân Thành trao nhau hơi ấm ngọt ngào ra sao. Từ trước đến nay, chưa một giây nào cô xóa đi hình bóng của người đàn ông kia ra khỏi tâm trí mình.

Có lẽ Vạn Luân Thành đã là tâm ma của cô mà khó lòng Doãn Doanh có thể buông bỏ được.

Dẫu cho cô biết rõ mình và anh ta không chung đường, nhưng tình cảm của năm đó là thật… và cô đã yêu Vạn Luân Thành đến mức không muốn chia xa.

Tình cảm ấy theo thời gian đã dần phai nhòa, nhưng Doãn Doanh hiểu rõ, đâu đó trong lòng cô vẫn còn chút tình cảm vương vấn khó bỏ.

Đôi khi chỉ là một cái chạm mắt nhẹ nhàng, hay là cái hôn bá đạo kia kéo tới, đều khiến Doãn Doanh hoài niệm những ngày tháng bình yên của trước kia.

Chỉ là sáu năm trước Doãn Doanh là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, yêu một người đàn ông không nên yêu, sau khi không có được tình cảm mà cô mong muốn thì liền giở thói trẻ con bốc đồng phản bội lại anh ta.

Sự thật đã chứng minh, cô đấu không lại người đàn ông đó và rồi còn bị anh ta đem cô đùa giỡn dưới thân, trải qua những tháng ngày còn sống mà như đã chết!

Còn cô của hiện tại, sau ba năm rời xa anh ta cô đã hiểu… Doãn Doanh và Vạn Luân Thành vốn dĩ không cùng một thế giới, giữa bọn họ có quá nhiều sự khác biệt.

Và cô cũng mãi mãi không bao giờ muốn nhớ lại những ngày tháng bị giam cầm nơi hầm tối kia nữa, bị vây hãm trong sự tàn nhẫn độc ác, trái tim non nớt đầy nhiệt thành của cô bị người đàn ông kia triệt để phá hủy.

Sự tình bây giờ xảy đến khiến cô dây dưa cùng Vạn Luân Thành cũng chỉ là vì sự cố chấp của anh ta.

Có lẽ anh ta hận cô, hận cô đến thấu tận xương tủy, muốn dồn ép cô vào đường cùng, mãi mãi cũng không thể quay đầu nữa.

Nghĩ tới chuyện cũ mà lòng Doãn Doanh rối tung như tơ vò, cô nuốt khan một ngụm, ngẩng mặt nhìn hai bảo tiêu cao lớn đang đứng chặn phía trước cổng chào kia.

Cô cứ đứng chôn chân một chỗ không dám động đậy, thế nhưng thâm tâm không hiểu vì sao lại cứ thôi thúc Doãn Doanh hãy mau chóng tiến vào.

Cuối cùng Doãn Doanh sau khi hít thở mấy hơi mới có đủ dũng khí bước về phía trước.

Bên trong hộp đêm ánh đèn nhạt nhòa mờ ảo, đôi mắt sáng trong của cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với không gian.

Doãn Doanh híp mắt theo quán tính, dè dặt tiến sâu hơn vào bên trong. Lúc này chỉ còn nghe thấy xung quanh tiếng nhạc xập xình náo nhiệt, nhiều loại rượu với hương thơm nồng nặc hòa lẫn vào nhau, trên sàn nhảy là từng đoàn người đang uốn lượn theo điệu nhạc, cảnh tượng thác loạn khiến cô có chút choáng váng…

Đã lâu rồi không lui tới những địa phương thế này, thực sự khiến Doãn Doanh cảm thấy không quen thuộc.

Bỗng nhiên phía sau có người vươn tay khều vai cô, lúc quay đầu liền bắt gặp một nụ cười quen thuộc.

Là trợ lý Lâm…

“Doãn tiểu thư.” Lâm Hy nở một nụ cười lịch thiệp, sau đó lại nói: “Mời cô đi lối này, Vạn gia đang đợi cô.”

Trống ngực Doãn Doanh đánh thình thịch mấy cái, chân cô khó nhọc bước đi từng bước theo sau lưng Lâm Hy.

“Vạn gia cứ nghĩ là cô không tới.”

“Tôi… tôi bận chút việc...”

Lâm Hy nghe vậy thì chỉ gật đầu không nói gì nữa, bởi vì không muốn Doãn Doanh thêm khó xử, lúc đưa cô tới trước cửa phòng thì nói cô tự mình gõ cửa bước vào, y có việc phải rời đi trước.

Nhìn tấm lưng trợ lý Lâm xa dần xa dần rồi khuất bóng sau cánh cửa thang máy, Doãn Doanh cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.

Cô hít thở sâu mấy hơi mới có đủ dũng khí gõ cửa, rất nhanh sau đó liền nghe được một giọng nói đầy lạnh lùng vang lên.

“Vào đi.”

“…”

Bước vào bên trong, cảnh vật xa hoa khiến Doãn Doanh càng thêm choáng ngợp. Tuy rằng nhiều thứ đồ vật bên trong căn phòng đã thay đổi, thế nhưng Doãn Doanh vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc của khi xưa…

Có lẽ Vạn Luân Thành đã cố ý thuê phòng bao này.

Căn phòng chứa đựng ký ức của đêm đầu tiên Doãn Doanh và Vạn Luân Thành bên nhau, cô đã mở ra cơ thể mềm mại tùy ý để người đàn ông nọ tiến nhập, hòa vào làm một.

Nghĩ lại chuyện cũ làm Doãn Doanh không khỏi rùng mình.

Không ngờ đã qua lâu như vậy, những sáu năm rồi.

Cô gái 18 tuổi năm đó và Doãn Doanh 24 tuổi của lúc này đã khác xa rất nhiều, thế nhưng tận trong trái tim có lẽ chỉ một mình Doãn Doanh biết, tình cảm nhen nhóm đâu đó giống hệt như ngọn lửa vậy, dù chỉ còn lại chút hơi tàn, một cơn gió ấm thổi tới liền có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

“Cởi đồ đi.”

Một mệnh lệnh rơi xuống, cơ thể của Doãn Doanh cũng cứng đờ theo sau.

“Cởi hết toàn bộ, không để chừa lại một thứ gì.”

“...”

“Tôi cho em hai phút.”

Cô giương ánh mắt bi thương nhìn người đàn ông kia, lúc này sức lực phản kháng cũng không còn nữa.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đó, Doãn Doanh thật muốn hỏi: Anh rốt cuộc muốn giày vò tôi đến khi nào mới buông tha?

Thế nhưng cô lại không thể hỏi, càng cảm thấy hổ thẹn với Vạn Luân Thành bởi vì sự phản bội của mình năm xưa.

Anh ta muốn chèn ép cô thế nào cũng được… chỉ hy vọng đây sẽ là lần cuối, cô không muốn dây dưa với người đàn ông này thêm một lần nào nữa.