Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 31: Hộp đêm thành phố




Hôm sau Doãn Doanh theo như lời hẹn cùng Chung Sở Hòa dạo phố mua đồ rồi quay trở về nhà cô nghiên cứu loại nước uống mới.

Lúc đầu cô rất thấp thỏm lo sợ rằng Chung Sở Hòa sẽ chú ý đến bàn tay trống trơn không mang nhẫn của mình, sợ y gặng hỏi rồi lại sợ bản thân cô lấp liếm giấu giếm không được sẽ bị phát hiện.

Vạn Luân Thành có chỉ cho Doãn Doanh cách nói dối, chỉ cần nếu Chung Sở Hòa thắc mắc thì cô có thể viện lý do sợ đánh rơi nhẫn nên là để trong hộp trang sức đặt trong tủ đồ rồi.

Nhưng cô lại lo lúc y hỏi tới thì Doãn Doanh miệng lưỡi cứng đờ không đáp được, sơ hở sẽ bị lộ tẩy mất. Lại sợ nếu như trót lọt nói dối được, lỡ đâu Chung Sở Hòa về nhà cô rồi lại nói muốn cô mang nhẫn thì sao?

Đủ thứ vấn đề khiến Doãn Doanh đau não tìm cách ứng phó. Cũng may mắn là từ lúc sáng sớm đi mua đồ tới tận khi về đến nhà cô mà Chung Sở Hòa cũng không hỏi câu nào liên quan tới chiếc nhẫn kia, dường như anh ấy còn không để ý thấy cô không còn mang nhẫn bên tay nữa.

Doãn Doanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ đúng là may mắn quá.

Nhưng rồi cô lại để ý thấy bên tay của người đàn ông kia cũng không mang nhẫn…

Doãn Doanh muốn hỏi y nhưng rồi lại nghĩ có lẽ anh ấy cũng sợ làm mất hay như thế nào đó, cất kỹ chiếc nhẫn kia ở trong nhà rồi.

Mà Doãn Doanh nào biết, hôm qua lúc tắt điện thoại xong, vì Doãn Doanh nói không cần đợi cô quay về nên Chung Sở Hòa đã đến quán bar vui vẻ cùng với người đẹp. Đã đi bar kiếm gái, không lẽ còn mang nhẫn tỏ ra bản thân là hoa đã có chủ sao?

Chung Sở Hòa cũng không tha thiết gì với chiếc nhẫn cặp đó, chỉ là hiện tại y dư dả tiền bạc, lại muốn lấy lòng Doãn Doanh nên tìm cách làm cô vui mà thôi.

Chung Sở Hòa ở lại nhà Doãn Doanh đến lúc chiều buông mới ra về, hai người bịn rịn nắm tay nhau, ngắm nhìn đối phương một hồi.

Chung Sở Hòa đưa tay vén lấy lọn tóc lòa xòa của cô, lúc này y mới sực nhớ mình không mang theo nhẫn.

“…” Nam nhận nọ rụt tay lại theo quán tính, phản ứng đột ngột khiến Doãn Doanh cũng giật mình theo.

“Anh sao thế?”

“À… không có gì.”

Chung Sở Hòa cười giả lả, lại lén lút giấu tay mình không muốn Doãn Doanh chú ý tới.

Dù sao cũng vừa mới mua nhẫn cặp với cô, để cô phát hiện ra y không đeo nhẫn chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Phụ nữ đó mà, ai mà chẳng có những giây phút ghen tuông như thế.

Mà Chung Sở Hòa quả thực cũng không phải loại đàn ông chung tình chỉ yêu mình em gì đó. Kẻ yêu thích sự tự do phóng khoáng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt như y tốt nhất không nên để lộ ra sơ hở, bị Doãn Doanh bắt được có khi lại bại lộ bản tính trăng hoa ong bướm thì toang mất.

Dù sao y đã chắc chắn phải lấy Doãn Doanh cho bằng được, đợi y yên bề gia thất thì liền có thể gom được số tiền lớn mà Vạn Luân Thành cho làm vốn, sau này triệt để độc lập tài chính, hoàn toàn tách khỏi Vạn gia.

Chung Sở Hòa không muốn cả đời bị kìm kẹp dưới tay của Vạn Luân Thành nữa, vốn định sẽ giả khờ khạo cả đời mà nghe theo lời cậu ba, nhưng tiền mà, làm sao Chung Sở Hòa chê cho được.

Hiện tại vẫn cứ tiếp tục ngoan ngoãn làm cháu ngoan của Vạn Luân Thành đã, nhưng sau lưng Chung Sở Hòa cũng đã tự mình lập ra vây cánh, chờ ngày phản công rồi.

Vạn Thành đó Chung Sở Hòa cũng nắm trong tay số cổ phần của người mẹ quá cố, đợi ít lâu nữa công việc riêng làm ăn thuận lợi, y sẽ mua lại hết những cổ phiếu trôi nổi ngoài thị trường, từ từ trở mặt với Vạn Luân Thành.

Dù sao mẹ của y cũng là người họ Vạn, Chung Sở Hòa làm sao có thể chịu dưới cơ như thế được, để Vạn Luân Thành đó cứ cao cao tại thượng lên mặt dạy đời y cách sống như thế nào.



Đợi Chung Sở Hòa đi rồi, Doãn Doanh mới vội vã tắm rửa thay đồ chạy tới điểm hẹn.

Cô thấp thỏm ngoái đầu ra ngoài cửa nhà nhìn ngóng một hồi, đến khi xác định Chung Sở Hòa đã thực sự rời đi thì cô mới an tâm bước chân ra ngoài.

Trời đêm gió thổi se lạnh, Doãn Doanh khoác lên mình một chiếc áo lông thật dày, vội bước đi ngoài đường.

Vỉa hè lá cây rơi rụng cuốn bay theo gió, bước chân của Doãn Doanh càng thêm vội vã hệt như trái tim đang đập loạn lên từng nhịp trong lồng ngực của cô lúc này vậy.

Bầu trời đêm nay thực sự rực rỡ đến lạ kỳ, chỉ là tâm trạng Doãn Doanh không thể nào bình yên nỗi dù chỉ là một giây.

Cô cứ theo quán tính đi mải miết về phía trước, chầm chậm cảm nhận từng chút không gian sầm uất về đêm của thành phố S. Trời đêm, ánh đèn lập lòe chiếu sáng khắp vùng, trung tâm thương mại vẫn còn mở cửa đón khách ra vào, thành phố diện lên một sắc màu lộng lẫy lấp lánh, muôn hình vạn trạng.

Đi mãi cho đến khi Doãn Doanh dần nhận thức được bản thân mình đang làm gì, thì lúc này trước mắt cô đã là cánh cửa lớn của hộp đêm thành phố.

“…”

Doãn Doanh đứng sững người giương mắt ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc, dù đã trôi qua nhiều năm nhưng nơi này vẫn không có gì thay đổi, vẫn luôn sầm uất và đầy ma mị, là chốn ăn chơi ra vào của những người trong giới thượng lưu.

Nơi này để lại rất nhiều ký ức đối với cô…

Là nơi đầu tiên cô và Vạn Luân Thành gặp nhau, là nơi cô vứt bỏ hết tất thảy tôn nghiêm, bán mạng bán thân tìm cành cao cầu sự thăng tiến. Đây cũng mở đầu cho chuỗi ngày ngọt ngào rồi dần trở nên bi thương giữa bọn họ.