Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 118: 99 đóa hoa hồng




Đến đúng ngày hẹn Vạn Luân Thành vẫn chưa trở về, Doãn Doanh chờ đợi rất lâu không gặp được anh khiến cô cảm thấy hụt hẫng, nhắn tin hỏi han thì anh lại nói:

--- Chuyến bay delay thêm nửa ngày, sáng ngày mai tôi sẽ có mặt ở nhà, tối nay em ngủ ngoan nhé.

Nhìn những dòng tin nhắn này, Doãn Doanh bỗng chốc tụt hết cảm xúc.

Một phần buồn một phần lại tủi, rõ ràng là đã hứa hôm nay sẽ về, thế nhưng lại bị delay chuyến bay. Mà Vạn Luân Thành cũng thật là, nếu cô không hỏi cũng không biết anh ấy đổi chuyến bay, làm cô đợi cả nửa ngày trời, vui mừng háo hức, cuối cùng chỉ đổi lại được sự thất vọng tràn trề.

Một tuần chia xa này dù rằng vẫn đều đặn nhắn tin gọi điện không đổi, không khác như khi anh ở đây là mấy. Thế nhưng trong lòng cô lại dâng lên nỗi lo lắng lạ kỳ, cảm giác sợ hãi việc “xa mặt cách lòng” ngày một rõ rệt. Mà chính cô những ngày qua cũng có chuyện giấu giếm không kể cho anh biết.

Doãn Doanh thở dài một hơi thườn thượt, ngồi nhìn một bàn tiệc mình vừa chuẩn bị mà não hết cả ruột.

Cuối cùng cô gói lại hết cho vào tủ lạnh, cũng không buồn ăn.

Bây giờ là 7 giờ tối, theo đúng lịch trình lẽ ra lúc này anh đã xuống sân bay rồi chuẩn bị về nhà mới phải, nào đâu lại đổi chuyến bay như vậy, làm trễ nãi hết một ngày, mà Doãn Doanh cũng uổng công chuẩn bị cả một bàn tiệc thịnh soạn đợi anh về.

Doãn Doanh thất vọng, cô chẳng buồn ăn cơm, chán nản ra ghế sofa nằm ườn xem phim.

Mà Doãn Doanh nào biết, thật chất Vạn Luân Thành từ sớm đã về lại thành phố S rồi.

Công việc làm ăn sau khi thuận lợi ký kết, một ngày trước khi đến hạn quay về Vạn Luân Thành đã bảo Lâm Hy gọi điện cho hãng hàng không đổi chuyến bay cho anh. Vạn Luân Thành còn về sớm hơn dự kiến 3 tiếng đồng hồ.

Thời gian đó anh đi lựa trang sức, sau đó lúc về còn ghé qua một tiệm hoa mua tặng Doãn Doanh 99 đóa hoa hồng thật đẹp mắt.

Lâm Hy nhìn ông chủ tâm trạng vui vẻ thì không khỏi mừng thầm, mấy hôm đi công tác tâm tình của ông chủ không tốt, một phần vì công việc nhiều không có thời gian bên cạnh cô Doãn, một phần vì nghe tin Chung thiếu gia gọi điện cho Lâm Hy dò la tin tức của ngài ấy.

Lâm Hy cũng là theo lệnh Vạn tổng mà khai báo lịch trình công tác của ông chủ cho Chung Sở Hòa biết, y nghĩ có lẽ hắn lúc đó đã vênh váo nghĩ rằng y muốn phản bội là Vạn tổng cũng nên, bất quá mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát của ngài ấy, chẳng có lý nào Lâm Hy lại phản bội Vạn tổng như thế.

“Trợ lý Lâm.”

“Vâng” – Thoát khỏi những dòng suy nghĩ ngổn ngang, Lâm Hy thấp giọng đáp một tiếng. Nhìn về phía kính chiếu hậu, thoáng thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia đang quan sát mình.

“Chuyện của Sở Hòa như thế nào rồi?”

Vạn tổng vừa nhắc tới thằng cháu trai trời đánh Chung Sở Hòa, sắc mặt cũng liền sa sầm thấy rõ. Nhìn trong đôi mắt phát lạnh đó của Vạn Luân Thành, Lâm Hy cũng không khỏi rợn sống lưng.

“Thưa, mọi chuyện vẫn đang theo đúng kế hoạch.”

“Ngày mai là thời hạn cuối cùng, nếu như cậu Chung không trả đủ số nợ thì sẽ như quyết định ban đầu mà thực hiện, chặt đứt một bàn tay để gán nợ.”

Sắc mặt Lâm Hy có chút ngưng trọng khi nói tới những lời cuối cùng.

Y hơi nâng mắt nhìn một chút, ở phía sau Vạn tổng vậy mà lạnh cười lạnh một tiếng, nụ cười mê hoặc lòng người lại có thể khiến Lâm Hy cảm thấy sởn gai ốc.

Nhìn ông chủ gật đầu xem như đã hiểu, Lâm Hy càng thêm rơi vào trầm tư.

“Cứ theo đó mà làm, nếu không xoay vốn được, cứ để đám người đó chặt đứt tay nó mà gán nợ đi. Xem nó sau này còn cả gan suy nghĩ dám phản bội lại tôi hay không.”

Lâm Hy: “…”

Thật lòng thì ngay cả chính Lâm Hy cũng không nắm chắc được Vạn tổng chỉ là đang hù dọa hay là thực sự muốn bỏ mặc cho Chung Sở Hòa sống chết thế nào thì tùy. Nhưng nói cho cùng, nếu chỉ là hù dọa, dùng tới chiêu này dọa Chung Sở Hòa một trận, Lâm Hy nghĩ gã đàn ông kia không bị hù chết thì cũng để lại ám ảnh suốt đời.

Tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ của Chung Sở Hòa, đối mặt với việc bị siết nợ gắt gao suốt cả tháng này thật sự đã là sống không bằng chết rồi.

Đã thế người trong ngành F&B như y nếu như thực sự bị mất đi một cánh tay — Còn có tương lai sao?

Vạn tổng ra tay không nhẹ với Chung Sở Hòa chút nào, để cho người ta tẩn thằng cháu của mình một trận ra trò như vậy. Nhìn những tấm hình thám tử tư gửi tới cho Vạn tổng mà Lâm Hy không khỏi hoảng sợ.

Còn đâu một tiểu thiếu gia Chung Sở Hòa hống hách ngày xưa nữa chứ. Tàn tạ đến mức này, còn phải hèn mọn gọi điện cho Lâm Hy nhiều cuộc, giả vờ hỏi thăm y… Ôi, đúng là cuộc đời con người lên voi xuống cho mấy hồi.

Chỉ tại Chung Sở Hòa có phúc không biết hưởng, còn có thể trách ai được bây giờ.



Hơn một tiếng sau cuộc gọi điện thoại kia, Vạn Luân Thành cuối cùng cũng về tới nhà.

Doãn Doanh vẫn nằm trên sofa buồn chán xem phim, đương nhiên không biết Vạn Luân Thành đang đứng ở ngay trước cửa với bó hoa lớn chuẩn bị tặng cho cô.

Vừa nghe tiếng chuông cửa, vốn dĩ Doãn Doanh cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng rồi hình ảnh một gã đàn ông xồng xộc lao vào nhà cô đêm hôm đó khiến Doãn Doanh bỗng chốc trở nên cảnh giác.

Cô có chút bàng hoàng nhìn về phía cửa nhà, mày liễu hơi nhíu lại, hơi thở cũng bắt đầu trở nên không thông thuận, bỗng dưng lại cảm thấy rợn sống lưng.

Cô có nghĩ tới việc Vạn Luân Thành quay trở về -- thế nhưng lại cảm thấy chuyện này rất vô lý. Vừa nãy bảo là dời chuyến bay, làm sao có thể nhanh như vậy đã quay về nhà được.

Cuối cùng Doãn Doanh chuyển hướng nghi ngờ Chung Sở Hòa, nghĩ là hôm nay hắn ta lại tới làm phiền cô.

Doãn Doanh đưa tay tắt TV, thanh âm ồn ào rỉ rả bên tai cuối cùng cũng tan biến, chừa lại cho bầu không khí im ắng đến ngột ngạt lúc này.

“Ting tong” – Lại một tiếng chuông cửa khác vang lên, lần này Doãn Doanh càng thêm hoảng sợ.

Cô mon men đứng dậy đi tới phía cửa muốn nhìn xem thử là ai, tiện tay cũng vớ luôn cái lọ hoa thật to và nặng.