Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 117: Gieo nhân nào gặt quả đó




“Coi như tôi xin mợ, mợ có thể nào lựa lời mà nói lại với cậu tôi… Buông tha cho tôi lần này được không?”

Chung Sở Hòa cảm thấy thật mất mặt, tuy nhiên trong tình cảnh này y không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

“Anh nói cái gì cơ?”

Thanh âm Doãn Doanh có chút run run vì hoảng sợ.

“Mợ ba… tôi cầu xin mợ.” Chung Sở Hòa lập lại một lần nữa.

Mà lần này càng khiến cho Doãn Doanh cảm thấy khó tin.

Hai tai Doãn Doanh lùng bùng không nghe rõ, cô bất mãn nhìn người đàn ông đê tiện ở ngay trước mặt mình, cũng không nghĩ anh ta dám thốt lên gọi cô một tiếng “mợ ba” trơ trẽn đến vậy.

Vì tiền sao? Có phải lại là vì tiền mà cái gì cũng dám làm…

Giống như việc khi đó đến với cô cũng vì tiền thừa hưởng đó, cho dù rõ ràng anh ta và Hà Thương dan díu bên nhau, cũng giấu giếm để cô ở bên cạnh vô tình trở thành một kẻ thứ ba.

Doãn Doanh trước giờ chưa từng cho rằng cái khái niệm “ai không được yêu mới chính là kẻ thứ ba”, thế nhưng ngay tại khoảnh khắc Hà Thương tới rồi đưa cho cô tờ giấy xét nghiệm thai đó Doãn Doanh đã nghĩ… cô vậy mà lại vô tình trở thành kẻ thứ ba trong chuyện tình của bọn họ.

Khốn nạn thật!

“Chung Sở Hòa, anh cút ra ngoài ngay cho tôi!”

Doãn Doanh cảm thấy mệt mỏi không muốn nghe thêm nữa, tay cô đang run lên bần bật lại cố gắng kìm chế lại tâm tình. Mẹ kiếp Chung Sở Hòa… đến cuối cùng anh ta vẫn như thế, toàn bộ đều vì lợi ích của bản thân, cái quái gì cũng dám làm.

Doãn Doanh phẫn nộ nắm chặt điện thoại trong tay, cô bắt đầu muốn gọi điện báo công an, vừa bấm số vừa lặp lại một lần nữa lời đe dọa.

“Anh mau cút đi cho tôi, đừng để chúng ta phải ra hầu tòa giải quyết chuyện vặt vãnh này.”

“Doãn Doanh… khoan đã, khoan đã! Cô nghe tôi nói, mợ- mợ ba!”

Chung Sở Hòa bị động tác của Doãn Doanh dọa cho hoảng sợ, y giơ hai tay đầu hàng, đồng thời cũng lùi chân về phía sau không dám manh động.

“Mợ ba, mợ đừng tuyệt tình với tôi như vậy, mợ biết rõ dự án đó quan trọng đối với tôi như thế nào!”

“Mợ ba! Mợ ba!”

Chung Sở Hòa khẩn khoản tha thiết vai xin, nhưng Doãn Doanh lại tuyệt tình đuổi người đi, cô đẩy y về phía cửa nhà, đuổi Chung Sở Hòa ra ngoài.

Đến khi cánh cửa đóng sầm lại, cô vẫn nghe loáng thoáng thấy tiếng than thở khổ sở của Chung Sở Hòa bên ngoài.

“Mợ ba, coi như tôi dập đầu xuống đây cầu xin mợ, mợ giúp tôi được không.”

“Một lần thôi, tôi van xin mợ. Chuyện tôi làm sai với mợ tôi đã trả giá đắt rồi… mợ- mợ cũng cùng với cậu tôi hạnh phúc bên nhau. Mợ khoan dung độ lượng, chỉ cần mợ nói một câu thôi thì chuyện của tôi nhất định sẽ được giải quyết…”

“Mợ ba, lẽ ra mợ phải là người rõ hơn ai hết dự án đó là biết bao nhiêu tâm huyết của tôi!”

“Mợ ba! Mợ giúp tôi đi, tôi cầu xin mợ.”



Thanh âm van xin nài nỉ của Chung Sở Hòa khiến cho lồng ngực của Doãn Doanh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cô thật không thể hiểu nổi rốt cuộc Chung Sở Hòa đang nghĩ gì mà dám nói ra điều này.

Anh ta thực sự cho rằng cô cắm sừng anh ta, đến với Vạn Luân Thành nên mới nói lời chia tay kia sao?

Nếu như không phải anh ta cặn bã làm những việc xấu sau lưng cô, cô sẽ vì đau khổ tột cùng như thế mà nói ra lời chia tay đó ư?

Chuyện anh ta làm sai, anh ta đã trả giá đắt rồi? – Thật nực cười! Quả báo mà anh ta đang trả… như vậy vẫn còn ít lắm!

Doãn Doanh cảm thấy uất ức đến nghẹn một bụng không thể làm gì được, cô muốn khóc, lại không thể khóc. Khóc không phải vì tiếc thương anh ta, hay tiếc thương cho cuộc tình không đi tới đâu của cô. Mà khóc vì cô cảm thấy oan ức.

Chung Sở Hòa, anh ta bị vậy là đáng đời lắm.

Chung Sở Hòa ở bên ngoài cứ không ngừng gõ cửa rồi lớn tiếng cầu xin, giống như một tháng trước vậy, ngày mà y nghe tin Doãn Doanh muốn chia tay, y cũng đã nổi điên lên một trận chạy tới nhà cô làm loạn.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đổi thay rồi, Chung Sở Hòa không dám làm loạn, chỉ dám lớn tiếng nói vọng vào bên trong, hy vọng Doãn Doanh có thể hồi tâm chuyển ý, rũ lòng thương xót y.

Ba ngày nữa nếu như không có tiền để trả cho bọn họ, Chung Sở Hòa chỉ sợ y không toàn mạng trở về! Bị dọa đánh không là gì so với việc bị dọa chặt đứt đi một cánh tay…

Chung Sở Hòa nghĩ tới đây, tâm lạnh lẽo như băng, đôi mắt mang đầy nỗi sợ hãi giống như muốn khóc tới nơi.

“Mợ ba, mợ giúp tôi đi… Tôi lạy mợ, tôi xin mợ.”

Chung Sở Hòa quỳ gục xuống trước cửa, chưa bao giờ y cảm thấy bản thân hèn mọn và ti tiện tới mức này. Quỳ gối trước một con đàn bà phản bội lại mình… chỉ mong được sự dang tay giúp đỡ.

Mẹ kiếp, cuộc đời thật khốn khổ khốn nạn lắm sao.

Ngay sau đó tiếng cửa nhà bật mở, Chung Sở Hòa vui mừng giương đôi mắt mong chờ nhìn về phía ánh sáng đang hắt tới.

Bóng dáng cô gái nhỏ nhắn che đi tầm nhìn của y, cứ tưởng cô sẽ như Bồ Tát tái thế cứu giúp cuộc đời đầy tăm tối của Chung Sở Hòa, nào ngờ ngay cả Doãn Doanh cũng tuyệt tình như thế…

Ngay tức khắc một xô nước lạnh đổ xuống đầu y --- “Ào” một tiếng, trực tiếp khiến Chung Sở Hòa như mất đi lẽ sống.

“Chung Sở Hòa, tôi nói cho anh biết, anh gieo nhân nào thì gặt quả đó, đừng trách người khác cũng đừng đổ lỗi cho số phận làm gì. Mợ ba này nói cho anh biết, anh không xứng đáng cầu xin tôi. Cho dù anh có chết, cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả. Cút!”