Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 119: Nhớ đến phát điên




Nhìn qua mắt cửa không phát hiện ra là ai cả, dường như người nọ ở bên ngoài dùng vật gì đó che kín, Doãn Doanh nheo mắt nhìn mấy lần, chỉ thấy vật gì đó đo đỏ hiện ở trước mắt.

Quái lạ… – Cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Lần trước mở cửa cho Chung Sở Hòa là bởi vì cô không nhận ra người nọ ở bên ngoài, lỡ vào hang cọp, ngoại trừ đấu tranh đến cùng thì còn biết phải làm cái gì nữa đây? Còn bây giờ thì thôi đi, nếu đã biết trước Chung Sở Hòa ở ngoài đó, cô thà ở yên trong nhà vẫn là hơn.

Nhưng khi Doãn Doanh vừa định quay lưng trở về sofa thì lại nghe tiếng chuông cửa ting tong kéo dài mấy hồi.

Cô đưa tay ôm đầu, ghét cái tiếng chuông cửa này kinh khủng khiếp.

Thầm nghĩ sau này Vạn Luân Thành về, cô gỡ luôn cái chuông cửa cho khỏi kêu nữa. Dù sao cô cũng có bạn bè thân thiết gì hay ghé tới nhà đâu, người thân lại càng không. Ngoại trừ Vạn Luân Thành ra, còn ai hay lui tới nơi này nữa chứ.

Vả lại Vạn Luân Thành có muốn vào cũng tự mình xông vào rồi, còn lắm việc ấn chuông như thế sao?

Nghĩ vậy, Doãn Doanh cũng thôi ôm tai đi vào trong nhà.

Nhưng chuông cửa cứ reo lên liên tục, Doãn Doanh cảm thấy rất khó chịu, cô đau đầu cáu gắt, lại vớ lọ hoa đi về phía cánh cửa kia lần nữa.

Lần này nhìn ra ngoài vẫn y hệt lần trước, một màu đỏ tươi không biết là vải hay là cái gì che phải mắt cửa.

Thanh âm ting tong ting tong nghe đinh tai nhức óc kinh khủng khiếp. Cuối cùng Doãn Doanh không chịu được nữa đành phải mở cửa nhà.

--- Cô vốn tưởng phải là một cuộc chiến đẫm máu với nước mắt gì lắm chứ.

Nào ngờ đâu, vừa mới mở cửa ra 99 đóa hoa hồng đỏ rực dâng ngay trước mặt cô.

Sắc mặt Doãn Doanh từ trắng trợt thành đỏ ửng, cô nghẹn một họng ú ớ: “Ơ… này…”

Phía sau bó hoa, gương mặt anh tuấn kia hiện ra, Vạn Luân Thành nhìn cô sửng sốt mà bật cười.

“Tặng cho em.”

Doãn Doanh rất kinh ngạc, sắc mặt càng thêm kỳ quái: “Anh… anh về từ bao giờ chứ!”

Vạn Luân Thành thấy cô lắp ba lắp bắp mà không nhịn được cười. Lại nhìn tới bàn tay đang cầm lọ hoa của cô, anh hơi nhướng mày, song vẫn là giữ giúp cô lọ hoa đó, lại đẩy bó hoa hồng đẹp rực rỡ vào tay cô.

“Em có thích không?”

Vừa hỏi người đàn ông kia vừa cúi đầu hôn lên vầng trán cô.

Doãn Doanh sửng sốt im lặng: “…”

Vạn Luân Thành thấy cô không phản ứng, cũng ngầm cho rằng cô thích: “Em thích đúng chứ?”

“…” Thấy ai kia cười tiêu sái, Doãn Doanh lại không biết đáp làm sao.

Tâm trạng hoảng sợ cũng vơi đi hơn phân nửa, lúc này chừa chỗ cho sự vui mừng khi thấy người đàn ông kia quay trở về.

Bó hoa này cô thích không ư?

Thích chứ! -- Nhưng trước khi thích thì cô đã bị dọa cho sợ chết khiếp đi được.

Ánh mắt Doãn Doanh loan loan chút ánh nước, cô cuối cùng không nhịn được nhào vào lòng Vạn Luân Thành ôm lấy anh.

“Vạn Luân Thành đáng ghét, sao anh nói hôm nay anh không về.”

Doãn Doanh không hiểu sao mình lại tủi thân muốn chết, cô hơi mếu thôi cũng không hẳn là khóc, nhưng tới khi ngẩng mặt nhìn thấy đôi con người sâu thẳm nồng đượm sự dịu dàng từ anh, cuối cùng Doãn Doanh lại chẳng nhịn được mà nức nở.

“Anh xấu quá!”

Doãn Doanh đấm đấm vào trước ngực Vạn Luân Thành, nhưng cô cũng chẳng dùng bao nhiêu lực cả, sợ Vạn Luân Thành bị đau.

Vạn Luân Thành nhìn cô đầy yêu chiều, anh cúi đầu, thấp giọng hỏi cô: “Nhớ tôi sao?”

“…” Doãn Doanh có chút chần chừ. Nhớ Vạn Luân Thành sao? -- Ừm, nhớ, hình như là có chút nhớ.

Mà cũng không phải, nhớ nhiều chứ, cô chính là nhớ anh ta, nhớ chết đi được rồi.

Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng Doãn Doanh cũng bỏ mặc luôn sĩ diện, nhào vào lòng anh nói khẽ.

“Nhớ, tôi nhớ anh lắm…” cô nhỏ giọng thấp thỏm thổ lộ một chút, xong lại ngẩng mặt nhìn anh, muốn xem biểu cảm trên gương mặt người kia như thế nào.

“Còn anh thì sao, anh, anh có nhớ tôi không?”

Thấy ánh mắt mong chờ của cô gái nhỏ hướng về phía mình, Vạn Luân Thành không nhịn được bật cười, anh đưa tay điểm chóp mũi cô một cái, lại cúi đầu cắn lên môi cô.

“Nhớ, tôi nhớ em chết đi được cún con của tôi.”



Hai người vừa vào trong nhà đã cuồng nhiệt quấn lấy nhau một chỗ, ôm hôn sờ soạng, rồi lại kéo nhau về đến phòng.

Dường như một tuần qua đối với họ đã là quá lâu, nhung nhớ đong đầy không thể chờ đợi thêm nữa dù chỉ là một giây.

Bó hoa hồng tươi mơn mởn đặt ở bên ngoài phòng khách, cửa phòng ngủ Doãn Doanh đóng chặt, bên trong là khung cảnh hỗn loạn của đôi nam nữ đang nồng nhiệt bên nhau.

Vạn Luân Thành tách chân Doãn Doanh ôm lên hông mình. Anh đặt cô xuống giường một cách thô bạo, rồi lại cúi người xuống chế trụ lấy đôi môi đỏ mọng kia.

Thơm quá!

Doãn Doanh cô sẽ không biết một tuần này Vạn Luân Thành đã chật vật khổ sở như thế nào đâu, anh nhớ nhung cô gái này đến phát điên đi được!