Tuy nhiên Doãn Doanh không để bản thân mất cảnh giác với Chung Sở Hòa, dù sao thân yếu thế cô ở trong nhà một mình như vậy, cô không thể lơ là với người đàn ông này được.
Chung Sở Hòa nếu như thật sự muốn làm bậy, chỉ sợ đêm nay cô không thoát khỏi.
“Anh đứng yên đó, anh bước tới nữa có tin tôi báo công an hay không?”
Doãn Doanh không phải hù dọa, cô chính là muốn báo công an thật! Nếu như Chung Sở Hòa còn ngoan cố bước tới, cô sẽ báo công an bắt anh ta!
Dám xông vào nhà người khác khi chưa có sự cho phép như vậy, thử xem nếu như đưa nhau lên đồn anh ta có bị giam lại không thì bảo!
Vừa nghĩ Doãn Doanh vừa moi ra trong túi quần chiếc điện thoại muốn gọi điện báo án, bên tay kia cũng chụp đại một lọ hoa để phòng thân.
Chung Sở Hòa anh cứ thử bước thêm một bước nữa xem, anh dám làm gì tôi, thì tôi dám đập vỡ đầu anh đấy.
“Tôi không đùa đâu, anh bước tới nữa thì đừng trách tôi.”
“…”
Doãn Doanh lên tiếng cảnh báo một câu đầy hăm dọa, gương mặt cũng tỏ ra hung dữ gai góc. Chung Sở Hòa cuối cùng cũng vì câu nói đó của cô mà dừng lại bước chân không tiếp tục đi tới nữa.
Y đưa tay ôm đầu, ánh mắt phức tạp phóng về phía Doãn Doanh mà ai oán.
Cô gái đầy mình gai góc này, miệng lưỡi hay hành động đều vô cùng mạnh mẽ như thế… vì sao trước kia Chung Sở Hòa chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này từ cô?
Rõ ràng Doãn Doanh trong mắt Chung Sở Hòa trước giờ là một người phụ nữ rất mềm mỏng hiền lành, một câu nói nặng nhẹ y cũng không có, ngay cả đánh y một cái cũng không, dù chỉ là đánh yêu.
Bây giờ thì khác,cô có thể lớn tiếng quát nạt y như vậy, còn dùng tới cái bao rác chết tiệt kia ném vào đầu y. Bây giờ thì còn táo bạo hơn nữa, muốn gọi điện báo án, tay còn đang cầm lọ hoa, có thể tùy thời đập vỡ đầu y.
Mẹ kiếp đau muốn chết! – Chung Sở Hòa nổi giận, nhưng lại phải cắn răng chịu đựng.
Thật đúng là một con đàn bà xảo quyệt gian trá – Chung Sở Hòa tức giận nghĩ.
Y thật không thể tin Doãn Doanh bây giờ và Doãn Doanh của ngày trước là cùng một người – Ra là bị cô ta lừa – Chung Sở Hòa nghiến răng nghiến lợi, nở một nụ cười châm biếm.
Mà y lại không biết, thật chất tính cách của Doãn Doanh trước giờ là vậy.
Cô có thể nhu hòa hiền lành như cánh hoa hồng mơn mởn dính sương mai. Lại có thể đầy minh gai nhọn bất khả xâm phạm như thế.
Từng mỗi một khoảnh khắc đều là cô, không hề thay đổi.
Chỉ là Chung Sở Hòa của lúc trước Doãn Doanh quen và Chung Sở Hòa của bây giờ cô đang nhìn thấy không phải là một, nên Doãn Doanh cũng thuận theo đó mà đối xử với y như vậy thôi.
Cô chỉ mềm mỏng dịu dàng với người đàng hoàng tử tế, còn loại cặn bã khốn nạn như Chung Sở Hòa… vậy thì thôi đi!
“Em nghe anh nói được không?”
Chung Sở Hòa cuối cùng cũng phải nhịn xuống cơn tức trong lồng ngực. Y đưa tay lên đầu hàng, không tiếp tục tiến về phía Doãn Doanh đang đứng nữa.
Người đàn ông nhỏ giọng muốn đàm phán, Doãn Doanh cũng thôi không làm căng mọi chuyện nữa.
Tuy nhiên tay cô vẫn nắm chặt điện thoại cùng lọ hoa, mắt thì quan sát, chỉ cần Chung Sở Hòa làm ra một hành động nào cô liền gọi điện báo án rồi tẩn anh một trận ngay tại chỗ luôn.
Chung Sở Hòa thấy ánh mắt dè chừng của cô thì càng không dám manh động. Y chôn chân tại chỗ, đưa tay xoa xoa cái đầu đau nhức của mình.
Vốn y cũng không định tới đây để phải chịu cái cảnh nhục nhã ê chề này đâu, nhưng không tới thì không được.
Nhắn tin gọi điện thế nào Doãn Doanh cũng không nghe máy, còn chặn số của y. Chung Sở Hòa thực sự cũng rơi vào bước đường cùng rồi, hôm đó dò la được tin tức của Lâm Hy biết được lịch trình của Vạn Luân Thành, nên hôm nay y mới có gan mạo muội tới đây tìm Doãn Doanh nhờ sự giúp đỡ.
Tên Lâm Hy đó không biết vì sao lại dễ chịu như vậy, Chung Sở Hòa còn đang nghĩ không biết có phải hắn cũng đang có mưu đồ phản bội lại Vạn Luân Thành hay không? Nếu như thực sự là vậy… Chung Sở Hòa y sẽ lại có thêm một đồng minh, sau này tìm được đường trở mình rồi, vẫn có thể tiếp tục kế hoạch ban đầu.
Nhưng y bây giờ thân yếu thế cô, chật vật không có đường xoay chuyển nữa. Chỉ cần Doãn Doanh chịu giúp Chung Sở Hòa vượt qua được lần sóng gió này, y sẽ tìm cách làm lại từ đầu.
Nghĩ tới đó ánh mắt của người đàn ông kia liền hiện lên một tia dã tâm.
Doãn Doanh dè chừng nhìn y, hỏi Chung Sở Hòa.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì, nói nhanh còn về, tôi không có thời gian rảnh rỗi đứng đây nghe anh nói chuyện.”
Thấy Doãn Doanh không còn đủ kiên nhẫn đợi mình, Chung Sở Hòa cùng đường phải hèn mọn cầu xin vội vã.
“Doãn Doanh à… mà không, mợ- mợ ba.”
“…”
“Mợ ba, mợ nghe tôi nói...”