Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 115: Sóng gió kéo tới




Những ngày sau đó Doãn Doanh và Vạn Luân Thành vẫn tiếp tục gọi điện thoại nhắn tin cho nhau như thế. Mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày không đổi.

Lúc Doãn Doanh rảnh rỗi sẽ chụp hình gửi cho anh xem cô đang làm gì, ăn cơm cũng gửi món ngon, hay cả lúc cắt móng chân, tiện thể không làm gì cũng chụp ảnh trêu ghẹo anh.

Nhìn những dòng tin nhắn cô gái gửi tới, những hình ảnh được truyền qua hầu như đều là chuyện vặt vãnh trong ngày không có gì đáng nói, đáng để tâm. Nhưng Vạn Luân Thành ấy thế lại rất tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào này, anh sẽ trả lời từng cái tin nhắn của cô, dù rằng thời gian hồi đáp rất lâu, nhắn bây giờ mà 2-3 tiếng sau mới đáp lại.

Nhưng Doãn Doanh không phàn nàn, cô thích cảm giác chờ đợi như thế, và cô thích cái cách Vạn Luân Thành dù bận vẫn quan tâm tới cô.

Anh sẽ hỏi: “Hôm nay không nấu canh sao?”

“Món đó nêm nhạt một chút sẽ ngon hơn, em có nhớ làm theo lời tôi dặn không đấy?”

Hoặc sẽ trêu ngược lại cô: “Đợi tôi về tôi giúp em cắt móng chân.”

Vạn Luân Thành rất săn sóc cho bạn tình, nếu như không biết Doãn Doanh còn nghĩ người đàn ông nọ chính là bạn trai của cô!

Không biết từ bao giờ mọi người rỉ rả truyền tai nhau Vạn tổng gần đây lại bị quỷ nhập.

Liên tiếp nhìn điện thoại cười một mình, tình trạng hệt như ba năm trước, khiến ai nấy nhìn vào vừa vui vừa lo. Vui vì tâm trạng ông chủ tốt thì bầu không khí làm việc cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn, lo vì không biết rốt cuộc ông chủ nhà mình bị ma quỷ phương nào kéo tới chiếm giữ linh hồn! Suốt ngày cười như vậy, thật không giống tác phong ngày thường chút nào.

Sau đó họ lại phát hiện ra, ông chủ Vạn yêu rồi! Là vì yêu nên ông chủ mới như vậy.

Cô nương đó rốt cuộc là cao nhân phương nào? Còn có thể khiến cho Vạn Luân Thành ngàn năm mặt lạnh như tảng băng không tan đó lại có thể hòa nhã mỉm cười, đáy mắt dịu dàng như mùa xuân hoa tươi nở rộ như thế.

Cuối cùng họ nhận ra, thì ra suốt nhiều năm như vậy vẫn là cô gái đó.

Là Doãn Doanh, người con gái trước kia vẫn luôn đi cạnh bên ông chủ, không chỉ là át chủ bài Vạn Luân Thành hết mực bồi dưỡng và trọng dụng, mà còn là người trong lòng của ông chủ.



Cách thời gian Vạn Luân Thành về nước còn ba ngày.

Tâm trạng của Doãn Doanh vui mừng thấy rõ, mỗi ngày cô đều chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, đếm thời gian trôi, còn nghĩ tới lúc Vạn Luân Thành về sẽ nấu món gì chào đón anh.

Nhưng những chuyện vui vẻ xảy ra không bao lâu, sóng gió lại ồ ạt kéo tới không một lời báo trước.

Từ ngày Vạn Luân Thành không có mặt ở đây, Chung Sở Hòa cũng bắt đầu làm phiền tới cô giống như lúc trước.

Anh ta sẽ liên tục gửi tin nhắn và gọi điện, bất kể ngày đêm, bất kể giờ giấc. Tuy không phải những câu khó nghe chướng tai gai mắt, thế nhưng tần suất làm phiền liên tục như vậy không ngừng khiến Doãn Doanh cảm thấy rất bất tiện.

Cô đã cho rằng chuyện giữa cô và Chung Sở Hòa đã xong từ lâu rồi chứ, nào ngờ anh ta vẫn không tha cho cô.

Khoảnh khắc Doãn Doanh mở cửa nhà nhìn thấy Chung Sở Hòa đang đứng ở đó, cô liền cho rằng sợi dây liên kết giữa cô và người đàn ông bội bạc này tới giờ vẫn chưa thể cắt đứt. Và hiện thực đã chứng minh, Chung Sở Hòa như âm hồn bất tán, tới giờ phút này vẫn bám lấy cô không chịu buông tha.

Cửa nhà trong tức khắc đóng lại, Doãn Doanh vốn định ra ngoài bỏ rác cũng thôi không làm nữa, cô thẳng thừng xem Chung Sở Hòa là không khí, muốn đóng cửa đuổi người đi.

Mà Chung Sở Hòa nào để Doãn Doanh đạt được ý định của mình, y nhanh tay đỡ lấy cánh cửa, hiển nhiên bị động tác đóng mạnh cánh cửa của Doãn Doanh nghiền nát bàn tay.

“Aaa!”

Một tiếng thét lớn vang lên đả kích dây thần kinh suy nghĩ của Doãn Doanh, cô hoảng hốt rụt tay về, còn lo lắng cho Chung Sở Hòa sợ anh ta bị thương.

Nhưng Chung Sở Hòa lại lừa cô, anh ta thừa cơ hội cô mất đi cảnh giác mà mở cửa đi vào trong nhà.

“Này, anh đi ra ngoài cho tôi!”

Doãn Doanh biết bản thân bị lừa, cô tức giận quát Chung Sở Hòa một tiếng. Khác hẳn so với hình tượng người phụ nữ luôn dịu dàng mềm mỏng trước kia, lúc này Doãn Doanh còn quẳng cả bao rác to vào người Chung Sở Hòa, hùng hổ mà nói.

“Anh không đi ra tôi liền báo cảnh sát tới bắt anh đó.”

Vốn dĩ Doãn Doanh cũng không định động tay động chân như thế với Chung Sở Hòa, cô không căm hận anh ta, cũng không muốn gây thù chuốc oán gì với người đàn ông này. Nhưng cô đã cố tình làm lơ đi rồi, muốn hai người trở thành người xa lạ, không dính dáng gì tới nhau.

Mà Chung Sở Hòa gần đây cứ không ngừng nhắn tin cho cô, cô chặn số điện thoại, anh ta liền lấy số ma gọi tới làm phiền.

Doãn Doanh cảm thấy người đàn ông này vẫn không muốn bỏ qua chuyện cũ, hoặc có thể anh ta muốn nhờ vả cô điều gì đó cũng nên.

Với dáng vẻ thất thểu này của anh ta bây giờ, lại còn xông thẳng vào nhà Doãn Doanh như thế, cô cho rằng anh ta tới đây sẽ không mang tới điều gì tốt đẹp.

Vả lại cô thân gái yếu đuối ở nhà một mình, phụ nữ mềm yếu hai tay trói gà không chặt như cô có thể đấu nổi với người đàn ông to lớn như Chung Sở Hòa hay sao?

Doãn Doanh đề phòng nhìn Chung Sở Hòa đang ôm đầu vì bị đánh, lúc này cô mới nhớ ra trong bao rác của cô có một lọ thủy tinh rỗng đem đi bỏ, hẳn là lúc va đập đã trúng đầu người đàn ông kia rồi.

“Chung Sở Hòa, anh mau cút đi cho tôi.”

“Doãn Doanh…”

Chung Sở Hòa lảo đảo đi tới chỗ cô, sắc mặt trắng bệch đầy hốc hác. Khắp người của y cũng chẳng có chỗ nào lành lặn, nhìn những vết thương lớn nhỏ kia khiến cô không khỏi hoài nghi -- Rốt cuộc thời gian gần cả tháng nay anh ta đã phải trải qua những chuyện kinh khủng gì chứ!