Trong phòng bật một ngọn đèn vàng nhàn nhạt, Doãn Doanh mang trái tim thấp thỏm ôm điện thoại thầm lắng nghe tiếng nói êm ái dễ chịu kia của người đàn ông.
Cô không lên tiếng nói chuyện, chỉ để Vạn Luân Thành một mình độc thoại.
Thanh âm của Vạn Luân Thành vô cùng khẽ khàng, nghe thấy rất thuận tai, Doãn Doanh im lặng ngồi một chỗ âm thầm nghe anh nói chuyện, trong lòng khấp khởi cảm giác vui vẻ, sự âu lo chán chường sáng giờ cũng bay biến đi đâu mất không còn thấy dấu vết.
Dường như gần đây tâm trạng của cô đều phụ thuộc toàn bộ vào người đàn ông này, vậy nên khi không gặp anh ta, cô sẽ vui buồn thất thường, cảm xúc lên xuống vô cớ. Ngay lúc này đây cô chỉ muốn yên bình như thế ngồi nghe anh nói chuyện mà thôi, không muốn làm gì khác nữa… cô muốn được gặp người đàn ông này, muốn được nhìn thấy anh một chút…
Chết rồi… sao cô lại thấy nhớ anh ta, nhớ nhiều đến thế này kia chứ!
Doãn Doanh cứ suy nghĩ vẩn vơ một lúc, cô tự hỏi lòng rốt cuộc có phải mình đã lại động lòng rồi không? Thoáng chốc, đôi mắt trong vắt như pha lê kia cũng dần dần mất đi tiêu cự.
“Doãn Doanh.”
“Doãn Doanh!”
“Hơ… Ơ?”
Đợi đến khi cô giật mình bừng tỉnh sau tiếng gọi lớn của người đàn ông nọ, lúc này Doãn Doanh mới thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo yêu cầu video call được Vạn Luân Thành gửi tới.
“Cún con, tôi muốn nhìn thấy mặt em.”
“…” Trái tim thấp thỏm của Doãn Doanh đập lên thình thịch.
Cô vốn định sẽ tự mình vui vẻ, giấu tâm tư riêng ở sau chiếc màn hình kia lắng nghe giọng nói của anh. Nào ngờ bây giờ bị người ta đòi hỏi nhìn mặt, Doãn Doanh cảm thấy chột dạ, cô không muốn anh thấy mình.
“… Không- không mở video được không?” Doãn Doanh nhỏ giọng từ chối.
Nhưng người đàn ông kia vẫn kiên trì nhắc lại một lần nữa tâm tư của anh: “Cún con, tôi muốn nhìn em.”
“…”
Đến cuối cùng Doãn Doanh cũng không thể cản lại được sức mê hoặc từ giọng nói kia, cô chậm rì rì mở màn hình lên, nhưng không quay mặt cô, lại chỉa camera lên trán.
“Anh ăn cơm chưa?”
Vạn Luân Thành nhìn vầng trán trắng nõn của cô mà không nhịn được bật cười. Anh đặt điện thoại lên bàn, vừa nói chuyện với cô vừa mở laptop làm việc.
“Đã ăn rồi, vừa ăn xong thì tôi liền về khách sạn.”
Vạn Luân Thành ôn tồn kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, còn giải thích cặn kẽ vì sao từ khi anh xuống sân bay lại không nhắn với cô câu nào.
Thì ra là kiện hành lý của anh bị thất lạc, sau đó giải quyết rắc rối một lúc lâu ở phi trường, mất cả nửa ngày mới xong xuôi. Điện thoại thì hết pin, vừa ăn cơm trưa xong, làm thủ tục nhận phòng rồi vội chạy lên đó cắm sạc điện thoại, thì Vạn Luân Thành liền nhắn cho cô ngay – không ngờ là Doãn Doanh lại nhắn cho anh trước.
Doãn Doanh nghe Vạn Luân Thành nói thế, nửa tin nửa không.
Không phải là cô không tin việc Vạn Luân Thành bị mất hành lý hay là hết pin điện thoại. Mặc dù những lý do đó nghe thì có vẻ bao biện, nhưng cô tin Vạn Luân Thành phải có thật thì mới nói.
Cái cô không tin lắm chính là việc anh ấy nói anh ấy nhớ cô nên vừa về đã liên lạc ngay…
“…” Phụ nữ yêu đương thường hay nghĩ nhiều, Doãn Doanh cảm thấy cô cũng như vậy.
Mà không đúng! Cô yêu đương với Vạn Luân Thành bao giờ chứ!
“E hèm…” Doãn Doanh tự mình chột dạ đỏ mặt mà tằng hắng, “Vậy bây giờ anh còn phải làm việc sao? Không nghĩ ngơi một chút đi.”
Doãn Doanh tìm cách đánh trống lãng sang việc khác, cô hơi nâng mắt nhìn lên màn hình, thấy người đàn ông kia đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
“Tôi sắp xong rồi.”
Vừa nói người đàn ông kia vừa gửi nốt đi tin nhắn công việc cuối cùng, sau đó đóng máy tính lại.
“Em thì sao, giờ này cũng gần 1 giờ khuya rồi, em không ngủ còn muốn làm con ma đêm à?”
Vạn Luân Thành vừa trêu vừa cười, anh cầm điện thoại lên đi về phía tủ quần áo.
“Tôi… thì tôi cũng sắp ngủ rồi đây. Tại vì quen giấc không ngủ được.”
Ừ, tại vì quen giấc không ngủ được, chứ không phải vì tôi nhớ anh nên mới không ngủ được đâu đấy nhé.
Nói đoạn Doãn Doanh lại tiếp tục nhìn nhìn màn hình, xem Vạn Luân Thành đang làm gì.
Không ngờ tới Vạn Luân Thành vậy mà lại vịn vào câu nói đó của cô, vặn hỏi ngược lại Doãn Doanh: “Có phải đêm nào cũng được tôi yêu thương đến quen rồi, bây giờ lên giường sớm như vậy, không ngủ được có đúng không?”
“Anh…!”
Doãn Doanh trợn tròn mắt, cô không tin nổi kéo điện thoại xuống một chút, quay camera chỉa vào mặt mình, tỏ ra hung dữ: “Anh nói bậy nữa có tin tôi khóa cửa không cho anh vào nhà không?”
Thấy vẻ mặt giận dữ của cô, Vạn Luân Thành không nhịn được bật cười.
“Cuối cùng cũng chịu cho tôi nhìn thấy mặt em rồi sao?”
“…”
“Mà, em cứ khóa cửa đi, tôi có chìa khóa kia mà, không làm phiền tới giấc ngủ của em bắt em phải ra ngoài mở cửa cho tôi đâu.”
“Anh… anh!” Doãn Doanh lắp ba lắp bắp, cô tức tới xì khói: “Tôi thay ổ khóa mới, coi anh làm sao mà vào.”
Doãn Doanh giận dỗi trẻ con mà tranh cãi với anh, cũng vô tình như thế mà hiện rõ gương mặt vào màn hình. Cô đang tức giận, cũng bởi vì tức giận mà gò má đỏ hây hây, cách một lớp màn hình như vậy, ánh sáng cũng không mấy tốt, nhưng Vạn Luân Thành vẫn có thể nhìn ra được.
Anh hơi cười một tiếng, cũng không tiếp tục tranh luận với cô.
Doãn Doanh ngây thơ.
Anh chấp cô có thay mười cái ổ khóa mới, cũng không thể trốn ở trong nhà yên ổn với anh được. Vạn Luân Thành anh là ai kia chứ, muốn bẻ khóa vào nhà một người hoàn toàn là việc có thể kiểm soát trong lòng bàn tay.
Nghĩ là vậy, người đàn ông không tự chủ được mà bật cười.
Lúc này Vạn Luân Thành đang đặt điện thoại vào trong tủ quần áo, còn chính anh thì tự mình nới lỏng cà vạt, cởi từng chiếc khuy áo chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Vất vả cả ngày trời, nếu là lúc trước Vạn Luân Thành chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi mà thôi. Nhưng bây giờ niềm vui của anh lại là sự hồ nháo của cô gái nhỏ này, anh thích nghe thanh âm cả giận của cô, thích nhìn gương mặt với biểu cảm đa dạng biến chuyển đặc sắc của Doãn Doanh.
Vạn Luân Thành nghĩ sắp tới về nhà anh phải chơi chết cô gái này mới được.
Để xem người nọ còn dám mạnh miệng dám cãi tay đôi với anh như nữa hay không.
Nhưng mà dù sao bảng thỏa thuận kia cũng ký kết cả rồi, giấy trắng mực đen như vậy, để xem lúc anh về tới cô làm sao chối cãi.
Vạn Luân Thành có thể tự tin khẳng định, anh không chơi đủ 10 hiệp, Vạn Luân Thành anh cam đoan không cho Doãn Doanh ngon giấc.