Doãn Doanh đi siêu thị mua một ít thức ăn để nấu bữa tối, lúc tản bộ về nhà cũng không quên ghé tiệm thuốc tây mua một vỉ thuốc tránh thai về uống ngừa trường hợp bất khả kháng xảy ra.
Lần trước chơi trần khiến cô có chút sợ hãi, vả lại gần đây tần suất làm tình nhiều đến vậy không ngừa thai thì thực sự sẽ gây ra đại họa mất!
Thú thật Doãn Doanh rất thích trẻ con, nếu là con của cô thì cô còn thích đến mức nào nữa kia chứ!
Cô cũng tới tuổi lấy chồng rồi, nghĩ tới việc có chồng rồi sinh con, có một mái ấm gia đình hạnh phúc là Doãn Doanh đã không nhịn được cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là bây giờ chuyện tình cảm của cô không tới đâu, cô và Vạn Luân Thành không là gì của nhau cả, nếu cô thực sự mang thai một đứa trẻ, không biết tương lai của đứa bé sẽ ra sao nữa.
Vả lại trông thấy có vẻ Vạn Luân Thành không thích trẻ nhỏ, cô sợ nếu như bản thân thực sự mang thai, sẽ khiến cho Vạn Luân Thành nổi giận mất.
Ràng buộc một người đàn ông bằng cách có con như thế thật sự không nên chút nào, mà cô của bây giờ cũng không nắm chắc được tình cảm của mình, nếu như để bản thân mang thai, cả cô hay Vạn Luân Thành trong mối quan hệ này đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
Mọi thứ cứ rối ren hết cả lên, cho dù không muốn thì cũng phải sử dụng biện pháp an toàn, ngoài áo mưa mỗi đêm mặc đủ, còn phải uống thêm thuốc đề phòng trường hợp bất trắc. Cô không muốn mang thai ngay lúc này.
Doãn Doanh về tới nhà nấu cơm rồi ăn cơm một mình.
Suốt cả quá trình cô đều làm thật chậm, thầm đếm thời gian trôi qua, mong mỏi một tuần này sẽ trôi qua thật mau thì tốt rồi.
Vạn Luân Thành không biết cả ngày trời đã đi đâu và làm gì, đến một tin nhắn gửi tới cũng không có, nói gì là một cuộc điện thoại gọi về báo bình an.
Doãn Doanh cảm thấy ấm ức.
Cô ngồi ăn cơm nhưng không cảm thấy ngon miệng, giống như nuốt phải rơm rạ vậy, bày cả một bàn thức ăn thịnh soạn trên bàn cũng không khiến cô thèm ăn.
Cô liên tục nhìn điện thoại, mỗi lần thông báo hiện lên làm màn hình sáng đèn, cô lại hy vọng người gửi tin nhắn tới chính là Vạn Luân Thành.
Bất quá lần nào cũng thất vọng tràn trề… chỉ toàn những tin nhắn rác, khiến Doãn Doanh không kiềm được bất mãn mà tự lèm bèm.
“Thật vô bổ.”
Cô ăn mãi cũng xong bữa cơm, dọn dẹp rồi tắm rửa, sau khi xong hết mọi thứ leo lên giường nằm, cuối cùng Doãn Doanh cũng là người phất cờ đầu hàng trước, cô không chịu đựng được thêm nữa, tự mình gửi tin nhắn tới cho Vạn Luân Thành.
Mặc dù cảm thấy có chút ấm ức, bởi lẽ dường như lúc nào cũng là cô chủ động trong việc liên lạc thế này, nhớ lại những lần trước xảy ra mâu thuẫn hay tranh cãi gì đó, hay cái lần đòi lại chiếc nhẫn của Chung Sở Hòa tặng từ tay Vạn Luân Thành cũng vậy, cô cũng là người gọi đến cho anh trước.
Lần này không hề có ngoại lệ, Doãn Doanh chủ động gửi tin nhắn.
[Doãn Doanh]: Công việc của anh như thế nào rồi.
Sau đó còn kèm theo một chiếc sticker đáng yêu.
Nhưng năm phút, mười phút rồi mười lăm phút trôi qua… Vạn Luân Thành vẫn không trả lời cô.
Doãn Doanh thấy rất hụt hẫng.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại nhiều lần, đến nửa đêm cũng không có cảm giác buồn ngủ, trong đầu chỉ nghĩ mãi về người đàn ông kia thôi, thầm tự hỏi rốt cuộc anh ta đang làm gì, sao lại không trả lời cô vậy chứ!
Lần này bay sang Canada bàn chuyện làm ăn, không biết có thuận lợi hay không nữa. Nhưng Doãn Doanh tin với sự tinh anh của Vạn Luân Thành, không gì là không thể. Cô nằm suy nghĩ một hồi, bỗng dưng lại thấy mình đúng là rỗi hơi, tự dưng lo lắng cho Vạn Luân Thành làm gì!
Dự án đó của anh ta thành hay bại có liên quan gì tới cô chứ, Vạn Luân Thành cũng đâu còn giống như ngày trước là ông chủ của cô nữa, cô cần gì lo lắng cho anh ta tới vậy…
Cô gái nọ vừa nghĩ vừa không nhịn được thầm mắng bản thân – chết tiệt, trái tim cứ đập rộn lên không ngừng thật sự khó chịu quá đi mất.
Cô đâu phải là thiếu nữ lần đầu biết yêu, cũng lớn tới chừng này tuổi rồi, không hiểu vì sao vẫn cứ mơ mộng thẫn thờ như vậy, thật không ra làm sao.
Doãn Doanh tự chỉnh đốn bản thân một chút, sau đó cô lại cầm điện thoại kiểm tra giờ giấc.
12 giờ 30 đêm rồi, ở Canada đang là giữa trưa… liệu bây giờ anh ấy đã về khách sạn chưa nhỉ? Hay vẫn còn đang ăn cơm?
Doãn Doanh nghĩ mãi nghĩ mãi, tay cũng vô thức nhắn tin cho Vạn Luân Thành.
[Doãn Doanh]: Anh bận lắm sao?
[Doãn Doanh]: Vạn Luân Thành anh biết không, tôi ghét anh nhất!
“…” Doãn Doanh tức giận thì nhắn như vậy.
Nhưng rồi khi cô tự nhìn lại những dòng tin nhắn ấu trĩ của mình, Doãn Doanh đỏ mặt, cô cảm thấy mình trẻ con quá, thế là lại lủi thủi đi gỡ tin đã gửi đi.
Mà xui xẻo thay cho cô, Vạn Luân Thành vừa hay online, cô gỡ tin nhắn được 2 giây, anh ta liền nhắn lại cho cô.
[Vạn Luân Thành]: Tôi vừa về tới khách sạn. Em đã lên giường ngủ chưa.
Quỷ tha ma bắt Vạn Luân Thành, anh linh như quỷ!
Cô hoảng hốt ngồi bật dậy trên giường, Doãn Doanh đổ mồ hôi lạnh, sợ khiếp vía đi được.
[Doãn Doanh]: Anh về rồi sao? Đã ăn cơm chưa…
Cô vừa nhắn tin hỏi, vừa thả một chiếc sticker dễ thương hòng che dấu đi những chuyện xấu xa vừa rồi của mình.
Mà ngờ đâu Vạn Luân Thành chẳng những không quan tâm, anh ta còn trực tiếp gọi điện thẳng cho cô.
“Á!”
Doãn Doanh giật bắn mình làm rơi điện thoại xuống giường. Mãi cho tới khi cô bình tĩnh vuốt vuốt ngực, thì điện thoại cũng đã nhận cuộc gọi từ lâu.
Đầu dây bên kia vang vang thanh âm trầm thấp dịu dàng của Vạn Luân Thành.
“Cún con, em ghét tôi lắm sao hửm?”
“…” Doãn Doanh vừa mở loa ngoài thì liền nghe thấy Vạn Luân Thành chất vấn cô. Cô gái nọ quyết định im lặng giả chết, cô ngồi ngay ngắn trên giường, ôm điện thoại kề sát tai mà nghe.
Vạn Luân Thành lại tiếp tục nói thêm mấy lời, thanh âm trầm ấm dễ nghe rót vào tai cô, Doãn Doanh bỗng chốc thấy lòng mình vui vẻ dị thường.
Cô nhận ra – dường như cô đang thấy nhớ anh ấy!