Quả nhiên Vạn Luân Thành đoán không sai đi đâu được, sáng sớm ngày hôm sau khi anh thức dậy, Doãn Doanh vẫn ngủ li bì không có dấu hiệu tỉnh.
Mặc dù sáng hôm ấy Vạn Luân Thành đã không cố ý rón rén đi nhẹ chân như mọi ngày, rất quang minh chính đại mà công khai hoạt động mạnh, lấy đồ lấy đạc, soạn vali, tắm rửa phát ra tiếng ồn liên tục như thế, vậy mà cho tới khi anh dùng khăn lau khô tóc ung dung bước ra từ nhà tắm vẫn thấy trên chiếc giường êm ái kia, cô gái nhỏ cuộn tròn mình trong chăn ngủ ngon đến mức bàng quang với cả thế giới.
Vạn Luân Thành không nhịn được bật cười một tiếng chê bai cô.
Anh bước ra bên ngoài thay quần áo rồi dọn dẹp một vòng, mãi cho tới lúc thắt xong cà vạt, Doãn Doanh vẫn thở đều đều ngủ ngon như cũ, tư thế còn không thèm đổi.
Thật hết nói nổi – Người đàn ông nọ cười trầm một tiếng, đi tới trước giường, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
“Lúc anh quay về, em đừng có mà hối hận.”
“Cún con, anh cho em một cơ hội nữa, có chịu dậy chưa hửm?”
Chóp mũi ai kia dụi dụi lên chóp mũi của cô, hơi thở cả hai triền miên giao nhau, thân mật cọ xát mấy lần.
Nhưng ngoài những thanh âm râm ran khó chịu phát ra từ cổ họng của Doãn Doanh lúc này, thì đến cả mi mắt cô còn không thèm nhấc lên.
“Tôi mệt lắm… tôi muốn ngủ thôi…”
Chất giọng nhừa nhựa vì mê ngủ của Doãn Doanh chọc ghẹo thính giác của Vạn Luân Thành. Anh cười dịu dàng, lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt non nớt đáng yêu của cô.
“Không chịu dậy sao?”
“Ưm… hưm…”
“Không dậy thì cứ theo thỏa thuận mà làm nhé.”
Vạn Luân Thành thấp giọng nói vào tai Doãn Doanh lời cảnh tỉnh cuối cùng. Mà ai cũng biết rồi đấy, khi cơn buồn ngủ xâm chiếm đại não, còn có khả năng suy nghĩ chuyện tương lai hay sao?
Tính toán làm sao bây giờ được ngủ ngon mới là điều quan trọng nhất!
Doãn Doanh chọn vế thứ hai, cô vẫn là chọn giấc ngủ.
“Anh đi làm đi… Anh đi cẩn thận nhé.” Doãn Doanh mắt nhắm nhưng miệng nói, cô đưa tay choàng lấy cổ người đàn ông kia, kéo anh lại phía mình.
Một nụ hôn nhẹ phớt qua cánh môi của anh, Doãn Doanh chủ động thơm Vạn Luân Thành một cái tiễn anh đi làm.
Ngay sau đó, còn chưa để Vạn Luân Thành kịp hoàn hồn, người kia lại xoay người sang một bên, quấn cái mền dày tiếp tục đi ngủ.
Vạn Luân Thành hết cách, chỉ cười một tiếng rồi xách vali ra cửa xỏ giày đi làm.
“Tôi đi làm đây, em yêu.”
…
Đợi đến khi Doãn Doanh thực sự tỉnh táo mở mắt thức giấc, ngoài trời đã tắt nắng luôn rồi.
Cô lờ mờ ngồi dậy trong sự hoảng hốt, vì động tác vội vàng nên ảnh hưởng trực tiếp đến cột sống không mấy dẻo dai của cô.
“Ai ui…” Doãn Doanh đau điếng người.
Có cô gái nào đó chỉ vừa 25 tuổi mà xương khớp tựa như muốn lão hóa tới nơi. Doãn Doanh ôm lưng thống khổ một trận, lại bắt đầu xoay mặt nhìn quanh một lúc.
“Mấy giờ rồi nhỉ?”
Doãn Doanh có chút hốt hoảng, nhìn tới nhìn lui một hồi sau đó ký ức cũng như dòng thác đổ về trong tâm trí cô – Doãn Doanh sửng sốt ngồi đờ đẫn một lúc: Chết dở, sáng sớm nay cô lại ngủ quên rồi!
“…”
-- Vạn Luân Thành đi làm nhưng không quên chuẩn bị bữa sáng cho Doãn Doanh. Hôm nay anh đi sớm, không tập thể dục, nhưng vẫn ghé ra chỗ bán bánh bao mọi hôm mua cho Doãn Doanh một chiếc để ăn sáng.
Có điều Doãn Doanh dậy cái giờ này, còn quá luôn cả bữa trưa, cô nhìn bánh bao xá xíu mà cười ngốc – Vạn Luân Thành càng lúc anh càng đáng yêu hơn rồi đấy – Hiếm khi Doãn Doanh mới thầm khen anh như vậy.
Một ngày dài ở trong nhà chán chường không có gì làm, sau khi dọn dẹp lại nhà cửa, Doãn Doanh hết việc đành phải lôi ra chiếc thảm yoga bản thân đã mua từ rất lâu, quyết định sẽ tập thể dục lại và chăm chút cho bản thân hơn một chút.
Cô cảm thấy gần đây bụng dạ của mình càng lúc càng béo ra rồi, thịt mỡ mềm mềm đưa tay bóp bóp mấy cái rất sướng, Vạn Luân Thành cũng hay luôn miệng nói eo bụng cô bắt đầu có thịt hơn, anh thích đưa tay sờ, còn khen cô thịt mềm quá anh thích lắm.
Doãn Doanh nghĩ tới thì không tránh khỏi đỏ mặt, cô cảm thấy với dáng vóc này thật sự không xong, phải sớm lấy lại phong độ thôi.
Bị Vạn Luân Thành chăm đến béo, cô còn đang nghĩ bản thân có phải là miếng mồi ngon đang được Vạn Luân Thành dụ dỗ chăm ăn cho béo tốt rồi đem đi thịt hay không?
Nhưng tính kĩ ra thì… thật ra chưa kịp béo cô đã bị thịt sạch rồi còn đâu!
Doãn Doanh lắc đầu nguầy nguậy: “Lại nghĩ linh tinh gì vậy không biết.”
Trong không gian vắng lặng vang vang lên tiếng bất mãn của chính cô, cuối cùng Doãn Doanh cũng thôi không nghĩ nữa, bắt đầu tập yoga – tiến bước trên con đường tìm lại dáng vẻ ngày xưa của mình.
Nhưng tập không được bao lâu đã mệt bở hơi tai rồi.
Doãn Doanh thở hồng hộc, tập mấy động tác nhẹ nhàng thôi mà mồ hôi cũng túa ra như tắm.
Cô nhìn đồng hồ phát hiện đã 6 giờ, tới giờ cơm, ngồi nghỉ ngơi ráo người một chút cô cũng vào tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ra ngoài đi siêu thị mua thêm thức ăn.
Một ngày trôi qua lâu đến mức không tưởng. Bình thường tầm giờ này Vạn Luân Thành đã tan ca về nhà rồi, lúc cô siêng thì cô nấu cơm, còn không siêng thì nhiệm vụ đó cũng rơi vào tay Vạn Luân Thành.
Cô thích mấy lần ngồi nhìn anh đeo tạp dề đứng bếp, cảm giác bình yên đó thật khiến cho cô mơ mộng về một mái ấm gia đình hạnh phúc.
“…” Doãn Doanh quải túi xách đi ra ngoài, bỗng dưng cô lại thấy nhớ Vạn Luân Thành.
Ước gì bây giờ có anh ấy ở đây thì thật tốt biết mấy.