Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 110: Chương 110




“Thời gian một tuần này không có tôi ở nhà, ai có thể lấp đầy bên dưới của cún con đây hả?”

“Cún con ơi chặt quá, tôi thích em chết mất.”

“Ưm… ha… a…”

Trong bóng đêm thâm trầm, âm thanh trầm khàn tiêm nhiễm mùi vị tình dục kia của anh như chất kích thích cực mạnh đánh vào thùy tai của Doãn Doanh.

Từng mỗi câu nói, người đàn ông nọ lại càng đâm rút thật sâu vào bên trong cơ thể nhỏ bé của Doãn Doanh. Đỉnh đầu phình to cọ xát trước cổ tử cung khiến cô giống như bị điện giật vậy mà cong người rên rỉ dữ dội.

Cơ thể nhỏ bé đón nhận bộ vị to lớn hùng dũng kia, mặc cho anh liên tiếp đẩy thẳng thắt lưng giã mạnh vào bên trong huyệt thịt mềm mại, Doãn Doanh không thể kháng cự cũng không thể chối từ, trực tiếp bị người đàn ông đè ra ở dưới thân liên tiếp chơi đến mềm chân.

Doãn Doanh liên tục đạt cao trào, ở dưới thân người đàn ông nọ chảy nước nhiều vô số kể, thấm ướt cự vật thô lớn của anh, khiến chúng trở nên bóng loáng đến đẹp mắt.

Vạn Luân Thành sau một hiệp liền rút hung khí ra bên ngoài hang động nhỏ hẹp. Anh cúi đầu nhìn bộ vị vẫn luôn căng cứng trướng đau của mình, chậm rãi vuốt một chút, tinh dịch theo động tác mà bắn ra trong áo mưa, được anh cột chặt lại vứt sang một bên.

Vốn nghĩ chỉ một hiệp thôi là đủ, trong lúc Doãn Doanh đang thở hổn hển nằm trên giường, cô đột nhiên lại thấy Vạn Luân Thành dùng răng xé thêm một bao cao su khác nữa.

“Này…”

Doãn Doanh cảm thấy bất lực, cô nằm sõng soài trên giường, ngọn đồi mềm mại bị hôn mút đến đỏ ửng giờ đây không ngừng phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cô.

Doãn Doanh hơi mếu: “Anh muốn làm nữa sao…”

Thấy cô làm nũng muốn xin tha như vậy, Vạn Luân Thành hơi cười, nói với cô: “Không lẽ em thật sự nghĩ một tuần chỉ với một hiệp là đủ ư?”

“Nhưng… nhưng tôi… mệt lắm…”

Doãn Doanh chỉ nằm thôi cũng cảm thấy bản thân đuối sức, cô thật không hiểu nổi vì sao người đàn ông hơn mình tận 12 tuổi này lại có thể sung mãn tới mức đó.

Cái đồ ngựa đực này – Doãn Doanh thầm mắng chửi trong lòng, lại nghe Vạn Luân Thành đang không ngừng lôi kéo cô làm chuyện người lớn.

“Ngoan, một hiệp nữa thôi.”

“Không được, mệt lắm. Tôi muốn ngủ.” - Có điên mới tin anh - Doãn Doanh hơi khóc, cô đỏ mắt kháng nghị mấy lần.

Nhưng Vạn Luân Thành lại cứ không ngừng dụ dỗ: “Chỉ một hiệp nữa thôi, thêm một hiệp nữa rồi tôi cho em ngủ có được không?”

Vạn Luân Thành cúi đầu hôn hôn lên vầng trán mướt mát mồ hôi của cô. Anh mang áo mưa vào sẵn sàng, vuốt ve trụ vật trướng đau của mình.

Bỗng dưng cảm thấy tư thế truyền thống có chút nhàm chán, người đàn ông nọ lại nảy ra ý tứ hành hạ cô.

“Nằm nhiều cũng ảnh hưởng đến xương cốt lắm. Em xem người nhỏ tuổi giống như em vì sao lại yếu ớt vậy hửm?”

“Sao cơ?” Doãn Doanh lơ mơ bị Vạn Luân Thành dụ gạt.

“Leo lên đây đi.” Nói rồi anh lại kéo cô ngồi lên người mình.

Cơ thể biến chuyển đột ngột làm Doãn Doanh không kịp thích ứng, cô giật mình ngã nhào ra đằng trước, hai tay chống ngay trước ngực của anh.

Doãn Doanh tròn mắt nhìn Vạn Luân Thành, gương mặt non nớt như nai tơ hốt hoảng của cô toàn bộ đều được thu hết vào tầm mắt người đàn ông kia.

Doãn Doanh đỏ mặt, vì sợ hãi mà miệng lưỡi trở nên lắp bắp:

“Làm- làm gì vậy.”

Vạn Luân Thành bật cười một tiếng, bàn tay mười ngón của hai người đan xen vào nhau. Vạn Luân Thành cho dù có nằm dưới thân Doãn Doanh cũng không thể áp chế được sự cường thế của anh.

“Em tự nhún được không?”

“Gì chứ!” Doãn Doanh không tin vào tai mình.

“Tôi hỏi cún con có thể tự mình nhún được không?”

Vạn Luân Thành lại cười một tiếng thật trầm, gương mặt yêu nghiệt tươi cười rạng rỡ thật khiến Doãn Doanh không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn.

Mái tóc dài của cô rũ rượi xõa xuống trước ngực anh, người đàn ông kia hơi nâng hạ thân lên một chút, vật cứng rắn nọ hiện tại đang cọ xát giữa kẽ mông của cô, trơn trượt ẩm ướt, chần chừ như muốn được tiến vào bên trong.

Doãn Doanh đỏ mặt, cô muốn khóc lại cố gắng kìm lại. Lần nào cũng vậy, trong mỗi cuộc yêu thế này cô đều bị người đàn ông nọ dạy dỗ đến khóc lóc suốt cả đêm mới thôi.

“Không… không đâu… Tôi không biết, tôi không biết phải làm sao hết.”

Doãn Doanh lắc đầu kháng cự, cơ thể cô mềm nhũn mỏi nhừ, muốn ngồi thẳng xuống lại sợ người đàn ông kia đau, cô lại chỉ có thể cưỡi trên cơ thể của anh, ngồi hờ lên phần bụng dưới của người đàn ông nọ, không dám manh động nhiều, bởi lẽ hai cánh hoa ướt đẫm nước của cô lúc này đang cọ xát lên bộ vị nam tính kia.

Ngứa lắm, còn có cảm giác dính nhớp rất quái lạ nữa...

Cô ái ngại không biết làm sao, run run rẩy rẩy lắc đầu làm nũng.

“Tư thế này không được… tôi không biết làm…”

Trước giờ mỗi lần làm tình đều là Vạn Luân Thành chủ động mọi việc, từ nhịp độ đến tư thế anh đều nắm thế thượng phong. Lần này lại đổ hết cho cô, Doãn Doanh thật sự không biết phải làm sao.

Hai chân cô mềm nhũn khó lòng chống đỡ lâu hơn, cô yếu ớt ngồi xổm, hai mép hoa môi ẩm ướt đang chơi đùa cùng với cự vật của Vạn Luân Thành. Cọ xát qua lại nhiều lần, nhưng mãi cũng chưa thể cho vào bên trong.