Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 109: Chương 109




Gương mặt của Doãn Doanh thoáng chốc trở nên biến sắc.

Vạn Luân Thành vừa đặt bút soạn thảo thỏa thuận, vừa nói ra ngoài miệng mấy lời dung tục trần trụi như vậy làm Doãn Doanh không kịp trở tay. Cô bị trêu ghẹo đến đỏ ửng cả mặt mũi, xấu hổ đưa tay đánh lên vai anh.

“Vạn Luân Thành, anh đừng có nói nữa.”

Doãn Doanh đỏ mặt xin tha, lại thấy Vạn Luân Thành đưa giấy bút sang cho cô, ép cô cam kết với mình: “Em ký tên đi.”

“…” cô lắc đầu, đỏ mặt muốn kháng cự: “Không… tôi không chơi nữa. Anh ăn gian tôi.”

Nhìn xuống bản thỏa thuận kia đã được Vạn Luân Thành thẳng thắn đặt bút ký tên, mắt cô cũng theo đó mà đỏ lên.

“Tôi ăn gian em bao giờ chứ.” Vạn Luân Thành nở nụ cười dụ dỗ: “Chơi đi, chúng ta cược một trận. Sao? Hay là em sợ ngày mai không dậy sớm được hửm?”

Vạn Luân Thành cứ liên tiếp chơi trò khích tướng, Doãn Doanh nghe vậy lại có chút do dự.

Rõ ràng cô biết Vạn Luân Thành cố tình nói thế, ép cô vào tròng. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt đắc thắng đó của Vạn Luân Thành, cô lại quyết tâm phải cá cược cho bằng được – Thấy bẫy trước mắt lại tự sa chân lạc vào! Cô đúng là kẻ ngốc.

“Thôi được rồi, tôi cược với anh!”

“Hửm?”

“Tôi cược, tôi nói tôi cược với anh, được chưa!”

Một lời khẳng định này của Doãn Doanh vừa hay rất đúng ý của Vạn Luân Thành, con mồi nhảy vào tròng thật đáng yêu làm sao.

Vạn Luân Thành nở nụ cười hài lòng, ý tứ thâm sâu khó lường, thanh âm kia lượn lờ bên tai thật khiến Doãn Doanh cảm thấy có chút rợn gai ốc.

Sao cô cứ cảm thấy như mình đang tự chui đầu vào rọ vậy?

--

Sau đó Doãn Doanh cuối cùng cũng đã hiểu ra được vì sao người đàn ông kia lại cứ nhất quyết khẳng định cô sẽ dậy không nổi vào sáng sớm.

Bởi lẽ đêm tới bị hành cho không ngủ được chứ còn sao!

Không ngủ được thì sáng mai còn có khả năng sẽ tỉnh dậy sớm hơn anh, gọi Vạn Luân Thành dậy đi làm sao? -- Doãn Doanh cảm thấy Vạn Luân Thành thật đúng là tên bỉ ổi vô liêm sỉ, không ai sánh bằng.

Doãn Doanh tròn mắt nhìn người đàn ông kia kéo ra một dây ba con sói với số lượng lớn đến trước mặt mình, cô gái tròn mắt kinh ngạc, cũng không thể nào nghĩ ra được trong túi xách đi làm của anh ta lại có thể chứa đựng toàn những thứ linh tinh vớ vẩn như vậy.

“Vạn- Vạn Luân Thành anh… anh…”

Doãn Doanh lắp ba lắp bắp, thật sự không còn từ ngữ nào để diễn tả được mức độ dày mặt của người đàn ông này.

Và rồi không biết từ lúc nào người đàn ông kia đã kéo cô nằm ngửa xuống giường, cơ thể cường tráng kia đè lên trên thân cô.

Thanh âm ai đó dụ hoặc quyến rũ, khiến vành tai Doãn Doanh bỗng chốc đỏ bừng bị ngượng.

“Cún con ơi, tôi cứng rồi.”

“Cứng… cái gì cứng!”

“Người anh em của tôi cứng…” Vạn Luân Thành bật cười, âm điệu trầm thấp đầy ái muội: “Người anh em của tôi nói cậu ta muốn chơi với em gái nhỏ của em.”

“…”

“Doãn Doanh ơi, chúng ta làm được không?”

Vạn Luân Thành cứ không ngừng dụ dỗ cô làm việc sai trái, Doãn Doanh cảm thấy bên tai mình đỏ ửng bốc hỏa, cô líu lưỡi:

“Làm- làm cái gì chứ!”

“Thì làm những chuyện đêm nào chúng ta cũng làm chứ sao.”

Vạn Luân Thành thốt ra một câu thản nhiên, bàn tay không an phận lần mò xuống dưới váy của cô, tách rộng đôi chân trắng nõn của Doãn Doanh ra hai bên, thành thục đưa tay xoa nắn bộ phận nữ tính bên dưới.

“A…”

Doãn Doanh theo như quán tính khẽ rên rỉ một tiếng, cô kẹp chặt chân lại không được, bị người đàn ông nọ mạnh mẽ tách rộng sang hai bên. Cơ thể nóng bừng vì cảm giác thoải mái Vạn Luân Thành mang lại, Doãn Doanh run rẩy một trận, bên dưới không hiểu vì sao lại bắt đầu cảm thấy tê dại dính ướt.

Chắc có lẽ suốt những ngày qua đã bị anh dạy dỗ đến quen rồi, vậy nên vừa chạm vào không bao lâu liền mẫn cảm đến mức chảy nước ướt đẫm như vậy.

Thật sự xấu hổ mất mặt đến không dám nhìn ai!

“Doanh Doanh, em ướt rồi này.” Vạn Luân Thành đánh trống khua chiêng, đem chuyện xấu hổ kia kể lại.

Thanh âm anh trầm thấp rất quyến rũ, rót vào tai Doãn Doanh giống như một lại bùa chú làm say đắm lòng người.

“…” Doãn Doanh thật muốn tìm cái lỗ nào đó để chui. Cô hoảng loạn đưa tay che mặt, bối rối không biết phải làm sao.

Thấy cô ngượng ngùng như vậy, Vạn Luân Thành càng yêu thích cúi đầu hôn hôn lên bàn tay của cô.

“Bé cưng, đừng che mặt em, tôi muốn xem.”

Doãn Doanh: “...”

“Bé cưng ơi, tôi cảm thấy căng quá…” vừa nói, bàn tay của anh cũng tiến tới thoát ly khóa quần, lôi vật tượng trưng nam tính kia ra bên ngoài, vuốt ve an ủi: “Hay là chúng ta làm bù cho cả tuần đi được không?”

“Hả?”

“Đi mà. Một tuần lâu lắm, tôi ăn chay lâu sẽ trở thành con ma ốm đói đó.”

“Đi nhé cún con, làm nhiều một chút, một tuần lâu lắm.”

Vạn Luân Thành vừa nói vừa dụi mặt mình lên mặt cô, đôi mắt tinh anh ngày thường giờ đây lại nhuốm vẻ đáng thương tội nghiệp như chú cún nhỏ mắc mưa, anh làm nũng với cô, muốn thân thiết với cô hơn.

Doãn Doanh cảm thấy tim mình đập thình thịch rộn ràng trong lồng ngực: “…” -- Sau đó, Doãn Doanh cũng bất tri bất giác thuận theo anh ta luôn...