Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 105: Chương 105




Sáng sớm cũng chẳng yên tĩnh nổi với Vạn Luân Thành! Càng lúc Doãn Doanh càng cảm thấy người đàn ông nọ thích bám dính lấy cô, mọi lúc mọi nơi, ngay cả lúc ngủ cũng sẽ không buông tha.

“Này… tôi khóa cửa rồi mà!”

Thoáng thấy bóng dáng ai kia ẩn hiện sau lớp kính phủ mờ hơi sương trong phòng tắm, Doãn Doanh hoảng hốt xoay người.

Cùng lúc rút bàn chải đánh răng ra ra khỏi miệng, bọt kem vẫn còn vương trên đôi môi cô trông rất vụng về đáng yêu.

Vạn Luân Thành nhìn cô không rời mắt, ý cười rõ ràng điểm trên môi anh ta.

Người đàn ông nọ thản nhiên đi lại, áp sát cô vào thành bồn rửa tay, gương mặt yêu mị vui vẻ đang cười, trong ánh mắt dường như có một loại tà thuật nào đó, khiến Doãn Doanh không thể cưỡng lại được cảm giác bị thu hút.

“Chụt” một phát không do dự, Vạn Luân Thành vậy mà lại hôn lên khóe miệng của cô.

“Này… bẩn!”

Doãn Doanh hoảng hốt, hai mắt cô to tròn đen láy nhìn người đàn ông kia, sau đó lại xoay vội người về phía bồn rửa mặt muốn rửa sạch đi bọt kem trên môi mình.

“Ai cho anh hôn chứ… tôi đã bảo là phải cạo râu trước rồi mà.”

Doãn Doanh cả giận nói như vậy, thế nhưng lúc cô cúi đầu xuống súc miệng rồi rửa sạch mặt mũi, cô gái nọ lại không nhịn được tự mình cười ngốc.

Vạn Luân Thành thật đáng ghét, dạo gần đây không biết vì sao lại cứ hay làm ra những hành động ngọt ngào tình cảm, khiến cho cô luôn cảm thấy trái tim mình rung động mãnh liệt.

Chỉ sợ lắm lúc định lực cũng như lý trí của cô không đủ vững, lại suy nghĩ vẩn vơ, cho là hai người bọn họ thật sự giống như một cặp đôi đang yêu nhau vậy!

“Tôi lười cạo râu lắm, tôi chỉ muốn hôn em mà thôi.”

Vạn Luân Thành đột nhiên giở trò lười biếng, anh ta không biết chừng mực làm nũng với cô. Thanh âm của ai kia rót vào tai khiến Doãn Doanh không chịu nổi mà rùng mình.

Mà người đàn ông này đúng là lắm chiêu thật sự, không chỉ mở miệng làm nũng mà còn cúi đầu tựa cằm lên hõm vai cô, hít hà mấy hơi, không biết lại muốn giở trò gì.

Doãn Doanh cảm thấy rất ngượng, lúc này hai người mắt đối mắt trong gương, thoáng chốc đôi gò má của Doãn Doanh cũng không nhịn nổi nữa mà ửng đỏ.

Cô tằng hắng một hơi: “Đừng có nhìn tôi như vậy.”

Doãn Doanh quẫn bách tránh né ánh mắt của Vạn Luân Thành. Cô muốn tránh người sang một bên, nhưng Vạn Luân Thành lại đưa tay về phía trước siết lấy vòng eo của cô không buông.

“Cún con… cạo râu giúp tôi đi.”

Vạn Luân Thành tiếp tục mè nheo lười biếng, Doãn Doanh cũng hết cách, đành phải lấy dụng cụ cạo râu ra, sau đó xoay người lại giúp anh thoa kem.

“Anh đó, sao càng lúc càng như con nít thế hả?”

“Ở bên cạnh em thì cần gì làm người lớn nữa hửm?”

Khóe môi tinh tế của người đàn ông kia khẽ cong nhẹ lên thành vòng cung, anh ngang ngược đến vậy Doãn Doanh cũng đành thua, cô không cãi lại nổi.

Giúp người nọ cạo râu xong, Doãn Doanh cũng rảnh rỗi không có gì làm.

Hiện tại cô rất thản nhiên ngồi trên ghế ngắm dáng vẻ cao lớn kia đang đứng ở trong bếp nấu nướng, nhìn anh lưng dài vai rộng như thế lại phải bon chen trong căn bếp nhỏ hẹp, Doãn Doanh không khỏi bật cười thành tiếng – Chậc, đúng là không phù hợp với dáng người mà.

“Lát nữa ăn sáng xong tôi phải đến công ty, em soạn giúp tôi quần áo đi.”

Vạn Luân Thành vừa đứng bếp vừa nói vọng ra, Doãn Doanh đang uống ly sữa đậu dang dở, mép môi còn dính một vệt sữa, cô nghiêng mặt nhìn anh, lại bất giác đưa tay mở điện thoại.

“Nhưng hôm nay là chủ nhật mà.”

Vạn tổng ngày trước vẫn luôn xem công việc là sinh mạng, một tuần có khi không nghỉ ngày nào, đến cả chủ nhật cũng lên công ty giải quyết công việc, chẳng dành cho bản thân chút không gian rảnh rỗi nào cả.

Tuy nhiên thời gian gần đây cuộc sống của anh đã có nhiều sự đổi mới, có Doãn Doanh xuất hiện bên đời, cuối cùng Vạn Luân Thành cũng chịu sống giống như một người bình thường, cả tuần đi làm thì sẽ dành ra ít nhất một ngày chủ nhật để nghỉ ngơi.

“Tôi dời lịch hẹn với đối tác sang hôm nay rồi, ngày mai còn phải đi công tác, dự tính cũng phải một tuần sau mới quay trở về, không dời lịch hẹn thì không được.”

“Anh phải đi công tác sao?”

“Ừ, tôi phải đi, chắc có lẽ phải tới giữa tuần sau mới quay về, thứ tư hay là thứ năm gì đấy, còn tùy thuộc vào việc làm ăn có thuận lợi hay không.”

“…” Bàn tay vốn đang nắm chặt ly nước hiện tại có chút buông lỏng.

Doãn Doanh cảm thấy hụt hẫng nhìn tấm lưng của người đàn ông kia đang hướng về phía mình.

Đi một tuần sao – Vậy một tuần này… Vạn Luân Thành sẽ không có mặt ở nhà ư?

Vừa nghĩ tới việc không khí xung quanh lạnh lẽo không có chút khí tức nào từ anh ta, chẳng hiểu sao Doãn Doanh lại cảm thấy có chút mông lung trống rỗng--

Rõ ràng lúc trước vẫn luôn miệng đuổi anh ta đi, cho rằng anh ta cứ bám lấy cô rất là phiền phức. Nhưng tại sao lúc này khi người đàn ông nọ nói anh ta sắp đi, cô lại không nỡ như vậy, không muốn Vạn Luân Thành rời xa cô chút nào.

“Anh đi lâu tới vậy à…?”

Doãn Doanh không ý thức được giọng nói của mình đang run lên. Cô bỗng dưng siết chặt điện thoại trong tay, vì khó xử mà muốn vội đứng dậy đi vào phòng soạn quần áo cho Vạn Luân Thành.

Người đàn ông kia đương nhiên nghe thấy thanh âm của Doãn Doanh có chút khác lạ, Vạn Luân Thành cũng ngầm đoán ra được tâm tư của cô, nhưng anh không vội dỗ dành, chỉ là càng thêm châm dầu vào lửa.

“Cũng không lâu lắm mà, ngày trước đi công tác ít nhất cũng phải hai tuần, bây giờ đã là ngắn hạn lắm rồi.”

Doãn Doanh im lặng không đáp, bước chân cô càng vội vàng hơn đi nhanh vào trong phòng ngủ.

Vậy mà nói không lâu ư? Một tuần đó – Đã vậy còn không phải là tròn một tuần, chen qua tới hai ba ngày sau mới về như vậy… còn nói là không lâu! Vạn Luân Thành gạt ai vậy chứ.

Doãn Doanh không hiểu sao lòng mình cứ bức bối không yên, cô khó chịu đứng bên tủ quần áo chọn vest và cà vạt cho anh.

Vạn Luân Thành cũng thật tình, chẳng biết từ bao giờ người đàn ông nọ lại chuyển hết vật dụng cá nhân của mình sang nhà cô, địa bàn của cô bị anh ta chiếm, bây giờ ngay cả tủ quần áo của cô cũng có quần áo của anh ta.

Hai bên nam nữ đối lập, thế nhưng nhìn chung lại hài hòa quá thể -- Doãn Doanh đứng nhìn tủ quần áo ngây người một hồi.

Mãi cho đến khi Vạn Luân Thành bước vào trong phòng cô mới giật mình choàng tỉnh.

“Suy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy hả?”