Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 106: Chương 106




Nghe Vạn Luân Thành hỏi, Doãn Doanh có chút lúng túng không biết đáp trả thế nào.

Cô thấy bóng dáng người đàn ông kia đang tới gần, Doãn Doanh cũng nép sang một bên, né tránh cái ôm từ phía sau của anh ta.

Vạn Luân Thành cảm thấy vòng tay mình trống rỗng thì có chút không vui, tuy nhiên nhìn tới gương mặt ai kia đang giận dỗi mà lại cố nín nhịn không dám để lộ tâm tình, Vạn Luân Thành lại rất đắc ý mà cười thầm.

“Tôi đang giúp anh chọn trang phục đây.”

Doãn Doanh vừa nói vừa ngẩng mặt nhìn tủ đồ một lượt, trên tay là hai chiếc áo vest khác màu của Vạn Luân Thành. Một xám, một đen… nhìn cái nào cũng đơn điệu quá thể.

“Quần áo của anh đơn điệu quá, chỉ toàn là mấy màu trung tính, anh không cảm thấy rất nhàm chán sao?”

Vạn Luân Thành nghe Doãn Doanh hỏi thì lại bật cười, biểu cảm của cô phong phú đến vậy, thật khiến người khác không thể ngừng yêu thích.

Ngẫm nghĩ, Vạn Luân Thành lại cố tình vặn vẹo cô: “Không lẽ em muốn tôi diện bảy sắc cầu vồng thì mới chịu sao?”

“Không phải, ý tôi không phải vậy.” Doãn Doanh nhíu mày, lại lục tìm mấy chiếc cà vạt của Vạn Luân Thành.

“Ý tôi là quần áo đơn điệu thì phụ kiện phối theo cũng phải có chút màu sắc chứ. Anh xem cà vạt của anh cũng nhàm chán y hệt như vậy…”

Doãn Doanh đẩy áo vest cho Vạn Luân Thành cầm, bắt anh tự ướm lên người mình. Còn cô thì đem cà vạt đưa tới bắt đầu lựa chọn.

“Lấy cái này đi, phối với áo vest đen xem có vẻ hợp.”

Doãn Doanh sau khi lựa chọn xong trang phục lại ngẩng mặt nhìn anh, lúc này mới phát hiện Vạn Luân Thành từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt.

“Anh- Anh nhìn tôi làm gì chứ!”

Trống ngực đánh thình thịch mấy tiếng, Doãn Doanh lúng túng đẩy đẩy người Vạn Luân Thành ra, muốn trốn đi.

Nhưng đáng tiếc lúc này cô lại bị vây hãm trong lồng ngực của người đàn ông kia, bị anh áp ra tủ quần áo, cưỡng hôn một trận.

“Hưm… này… khoan…”

Từ “đã” còn chưa kịp bật thốt đã bị Vạn Luân Thành nuốt hết vào trong bụng. Người đàn ông nọ đỡ lấy thắt lưng của cô, áp cô vào tủ quần áo, cúi đầu gặm cắn lên đôi môi đang mấp máy kia.

Ngọt quá - Vạn Luân Thành thầm nghĩ.

Ánh mắt say mê hơi khép lại, tận hưởng nụ hôn vô cùng ngọt ngào lúc này.

Sau lưng Doãn Doanh ê ẩm một trận vì va phải cạnh tủ, tuy nhiên lúc này cái Doãn Doanh để tâm nhất vẫn là hơi thở nồng đượm thanh mát của người đàn ông kia.

Vạn Luân Thành lúc nào cũng vậy, rất tùy hứng cũng như rất mãnh liệt! Hôn môi thôi cũng khiến cô không thể đỡ kịp như thế, đầu óc càng lúc càng trở nên mụ mị choáng váng, không thể theo kịp nhịp độ của anh.

Bàn tay Doãn Doanh run lẩy bẩy đỡ lấy trước ngực Vạn Luân Thành, vô lực đẩy anh mấy cái.

“Buông ra…buông… không thích hôn—ưm…”

Đôi môi bị người đàn ông kia vồ dập mút lấy, chiếc lưỡi lành lạnh của anh vẽ lên hình dáng đôi môi cô.

Lúc này râu trên cằm anh ta đã được cạo sạch, cảm giác trơn bóng rất thoải mái, không khiến cô thấy đau rát ngứa ngáy giống như lúc sáng. Tuy nhiên bị hôn bất chợt khiến Doãn Doanh không kịp thích ứng, vả lại khi nãy bị lời nói của anh chọc cho xù lông, bây giờ tâm trạng của cô không tốt, rất muốn đấm người.

Doãn Doanh trong lúcbị hôn ngẫm nghĩ rồi lại tự mình tức giận.

Cô nhíu mày, nhắm mắt hôn anh nhưng nắm tay đã cuộn thành đấm, bụp bụp vài phát vào trước ngực Vạn Luân Thành. Sau đó còn cảm thấy không đủ, cô lấy chân đá đá anh.

Rất lâu sau đó cuối cùng Doãn Doanh cũng thoát được cái hôn kia, đương nhiên là Vạn Luân Thành tha cho cô, chứ không có trời mới cứu được cô.

Doãn Doanh hờn giận không muốn nhìn anh, mở miệng mắng:

“Cút ra, tôi không thích hôn anh.”

“Hửm?”

Vạn Luân Thành tà mị mỉm cười, yết hầu người đàn ông trơn trượt một trận, bộ dáng phong lưu đa tình thật khiến Doãn Doanh nhìn thấy chán ghét.

Anh nghiêng mặt muốn nhìn rõ biểu cảm của cô hơn, nhưng Doãn Doanh vẫn tránh, anh nghiêng bên phải cô sẽ nghiêng bên trái, anh nghiêng bên trái cô sẽ lại nghiêng về bên phải. Cuối cùng Vạn Luân Thành không nhịn được nữa bưng mặt cô, ép cô ngửa cổ nhìn mình.

“Ngoan nào.”

Vạn Luân Thành khẽ nói rồi lại cười, nhìn cô phụng phịu hờn dỗi thật đáng yêu làm sao.

“Sao tự dưng lại giận dỗi rồi?”

Rõ ràng trong lòng Vạn Luân Thành biết rõ lí do là gì, tuy nhiên anh lại muốn chính miệng Doãn Doanh nói rõ lòng cô cho anh nghe. Người đàn ông cứ cười không ngớt, khuôn miệng tinh tế đẹp đẽ cứ liên tiếp cong lên cười cợt cô, thật khiến Doãn Doanh ấm ức.

“Tôi không có dỗi.”

“Không dỗi vậy tại sao không cho tôi hôn hửm?”

Người đàn ông vừa nói vừa cúi đầu nghiêng mặt như muốn hôn cô, Doãn Doanh liền cự tuyệt tránh né.

Mà cô tránh làm sao được, bị Vạn Luân Thành giữ chặt mặt không cho di chuyển như vậy, chỉ sợ có cố chấp chỉ tổ đau cổ vai gáy mà thôi.

“Ban nãy đã hứa tôi cạo râu xong sẽ cho hôn mà, sao bây giờ lại không cho hôn nữa.”

“Tôi không có hứa. Tôi nói vậy bao giờ, anh đừng có vu oan tôi nha.”

“Em có nói, em nói rõ ràng là thế, tôi nhớ rất rõ.”

“Tôi không có!”

“Em có.”

Vạn Luân Thành cũng không ngại cùng Doãn Doanh đấu võ mồm. Và đương nhiên là trận chiến nào xảy đến người thua cuộc vẫn luôn là Doãn Doanh, cô cãi không lại anh ta!

Cuối cùng vẫn phải chịu cảnh bị hôn tới tấp, Vạn Luân Thành cúi đầu mổ mổ lên đôi môi của cô, giống như gà mổ thóc vậy đó!

“Anh đừng có quá đáng…”

“Doãn Doanh, em xem, em nói không giận nhưng sao lời nói cứ sặc mùi hờn mác vậy hả?”

Vạn Luân Thành có hơi cười, cũng không để ý tới cô khó chịu với mình.

Người đàn ông vuốt ve gương mặt cô, đôi mắt thì vẫn luôn dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của Doãn Doanh.

Dáng môi của Doãn Doanh rất đẹp, nhìn vào rất muốn cắn cho một cái – nghĩ là vậy, Vạn Luân Thành liền cúi đầu há miệng cắn nhẹ lên môi Doãn Doanh.

“A…”

Doãn Doanh giật mình nhíu mày, cảm thấy môi hơi ê ẩm, cô than nhẹ một tiếng. Đến khi mở mắt ra lại thì lại thấy người đàn ông kia đang tiếp tục hôn hôn lên môi cô, nhưng lần này nụ hôn rất nhẹ, giống như cánh chuồn chuồn lướt nước vậy – Cảm thấy… có chút ngứa.

Trái tim bị sợi lông vũ vô hình nào đó vờn qua ngứa ngáy một trận, Doãn Doanh đưa tay áp lên đôi tay của Vạn Luân Thành, sau đó cũng thuận theo mà hôn anh.

Trong lúc đang thả hồn bay bổng, đột nhiên lại nghe Vạn Luân Thành vô cùng khủng bố mà thì thầm.

“Doãn Doanh à, tôi thật muốn ăn em.”

Doãn Doanh: “…”