Thanh âm của Doãn Doanh trực tiếp đánh gãy lời sắp nói ra của Chung Sở Hòa. Y không khỏi sững sờ mà trầm ngâm trong ít lâu, đầu óc có chút hỗn loạn chưa kịp thích ứng với những gì đang diễn ra lúc này.
Không cần hỏi cặn kẽ cũng biết bây giờ bạn gái cũ đang cùng với cậu ba của mình vui vẻ bên nhau. Chung Sở Hòa siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, vô cùng muốn đánh người!
Không rõ sau bao lâu người nọ mới phản ứng lại được, Chung Sở Hòa cuối cùng cũng tắt điện thoại không muốn nghe thêm nữa. Y thật không thể tin nổi cô gái mà mình vẫn luôn xem là đóa sen tinh khiết kia, thì ra lại có thể đối xử tệ bạc, ở sau lưng y dan díu cùng với chính cậu ruột của y như vậy!
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong mà – Chung Sở Hòa trào phúng cười một tiếng, trong mắt toàn bộ đều là khí lạnh, vì tức giận mà con ngươi nổi lên tơ máu vằn vện, biểu hiện vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Kẻ cặn bã làm nhiều việc xấu vẫn luôn không nghĩ là mình xấu, nhưng đối với người khác chỉ cần làm điều gì có lỗi với y một chút y đều sẽ nhớ mãi không quên.
Bất quá Doãn Doanh chưa từng cắm sừng Chung Sở Hòa như những gì Chung Sở Hòa đã nghĩ.
Mãi cho đến khi thực sự chết tâm cô cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ phản bội hay làm điều gì đó để chọc tức Chung Sở Hòa.
Chung quy, Vạn Luân Thành tới với cô trong khoảnh khắc cô yếu đuối nhất, và Doãn Doanh cũng chỉ thuận theo cảm xúc thật của trái tim mà thôi.
Nếu như Chung Sở Hòa có chất vấn cô, Doãn Doanh cũng sẽ không cảm thấy bản thân làm điều gì sai trái. Bởi lẽ cho tới phút cuối cùng cô cũng không nghĩ mình và y sẽ bước qua đời nhau chóng vánh như thế.
Tuy nhiên hiện tại trong tình thế này, Chung Sở Hòa có tức giận cách mấy cũng không dám lớn tiếng với Doãn Doanh. Giống như hôm nay vậy, rõ ràng trong lòng chất chứa đầy một bụng phẫn nộ, cũng chỉ có thể âm thầm giữ lại tự mình gặm nhấm, sau đó dứt khoát tắt máy, mắt không thấy thì tim sẽ không đau như thế mà thôi.
Doãn Doanh sau khi bị Vạn Luân Thành làm phiền, có chút bực mình, trong vô thức cô rên rỉ mấy tiếng rồi tự chỉnh lại tư thế nằm, tiếp tục ngủ say.
Những chuyện xảy ra vừa rồi dường như không chút liên quan tới cô.
Cô làm sao có thể biết được, Chung Sở Hòa sau cuộc gọi kia cả người đều rơi vào trạng thái lơ lửng thất thần, còn người đàn ông họ Vạn nằm bên cạnh cô thì lại đang đắc ý vô cùng, hưng phấn đến không thể ngủ được.
Hai người đàn ông đấu trí đêm khuya, chỉ có cô gái nhỏ là vẫn an nhiên ngủ say không hay không biết gì hết.
Đến gần sáng, hai người vẫn ôm nhau ngủ ngon lành. Vạn Luân Thành cảm giác Doãn Doanh tung chăn đạp mình hai ba cái. Trong cơn mơ màng anh hơi mở mắt, phát hiện Doãn Doanh vì nóng bức mà nổi quạu.
Người đàn ông hơi cười, ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô mà chẳng chút tức giận khi bị làm phiền trong lúc ngủ ngon như thế.
Thấy Doãn Doanh hơi cựa mình, anh lại đưa tay vuốt vuốt mi tâm đang nhăn lại của cô:
“Bé cưng, ngủ có ngon không?”
Doãn Doanh ừm một tiếng, rồi cô lại theo bản năng rúc vào người Vạn Luân Thành, muốn ôm ôm.
Hai người cứ thế lại tiếp tục đánh giấc tới tận khi trời sáng hẳn.
Sáng sớm hôm nay Vạn Luân Thành lại là người dậy sớm nhất, anh cúi đầu nhìn cô gái vẫn giữ nguyên tư thế ôm anh ngủ cả đêm, bây giờ vẫn chẳng có chút dấu hiệu tình dậy nào cả.
Ý cười nồng đậm phảng phất trong ánh mắt của người đàn ông kia, sự ôn nhu hiếm thấy hiện rõ trên khuôn miệng đang cong lên cười dịu dàng.
Vạn Luân Thành đưa tay sờ nhẹ mái tóc mượt mà của Doãn Doanh, nương theo ánh ban mai đang rọi từ cửa sổ vào tới tận giường, Vạn Luân Thành thấp thoáng nhìn thấy lông tơ mềm mại trên gương mặt cô.
Doãn Doanh lại bị sờ đến thức giấc, cô hít sâu một hơi vào trong lồng ngực, đón chào ngày mới bằng một cái ôm từ phía Vạn Luân Thành.
“Tỉnh rồi sao?”
Nghe Vạn Luân Thành hỏi, cô chỉ gật gù, song cô cũng theo thói quen ôm lại Vạn Luân Thành.
Người đàn ông vỗ nhẹ lên lưng cô như đang dỗ con nít, hỏi cô: “Hôm nay em muốn ăn gì hửm?”
Vừa hỏi, Vạn Luân Thành lại cúi đầu mổ mổ lên môi cô, chụt chụt mấy phát thật khiến trái tim Doãn Doanh cảm thấy ngứa ngáy.
Cô ậm ừ mấy tiếng than thở trong cổ họng, suy nghĩ một hồi lại mè nheo: “Món gì cũng được, đừng là cháo quế hoa.”
Vạn Luân Thành bật cười, lại muốn cúi đầu hôn cô. Nhưng Doãn Doanh lại ngăn anh.
“Đừng… râu- râu anh đâm vào ngứa lắm!”
Sáng sớm Vạn Luân Thành chưa cạo râu, dưới cằm lún phún một mảng râu xanh đen nhìn rất ngứa mắt. Doãn Doanh không thích, bởi vì mỗi lần hôn sẽ đều cọ hết vào mặt cô, vừa đau vừa ngứa, rất khó chịu.
“Em chê tôi à?”
“Tôi không có chê.” Doãn Doanh nhíu mày, lại đẩy cằm người đàn ông kia ra. Râu đâm vào tay, nhưng lồng ngực của cô lại ngứa ngáy khoan khoái.
“Đi cạo râu đã, cạo xong thì mới được hôn…”
Thanh âm của Doãn Doanh lí nhí, giống như mèo nhỏ động dục đang kêu, làm cho Vạn Luân Thành nghe thấy cũng hưng phấn tột cùng.
“Hửm?” Vạn Luân Thành tỏ ý nghi hoặc: “Hôm nay dễ dãi thế sao?”
Thấy anh cố ý trêu ghẹo cô, Doãn Doanh nổi giận, đẩy đẩy anh ra: “Cái gì mà dễ dãi?”
“Thì là cho tôi hôn, cho tôi ôm này.”
Ngày thường Doãn Doanh cũng đâu dễ tính tới mức này, phải dụ dỗ rất lâu mới chịu cho anh làm tới. Hôm nay sáng sớm không hiểu vì sao lại dễ chịu đến lạ thường như thế.
Bất quá càng như thế thì Vạn Luân Thành lại càng thích, thích cô làm nũng với anh, thích cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh như thế nhất.
À nhưng, nếu không dễ chịu thì anh cũng thích luôn. Chung quy, chỉ cần là Doãn Doanh anh đều sẽ thích.
“Nói nhiều quá… còn thắc mắc nữa thì không cho anh hôn đâu.”
Doãn Doanh đột nhiên bị nói trúng tâm tư thì có chút thất thố, cô ở trong chăn đá đá người đàn ông kia, sau khi thoát khỏi ràng buộc trong vòng tay của anh, cô cũng vội chạy vào trong nhà tắm thoát thân.
Sáng sớm đã gần gũi ân ái, gương mặt của Doãn Doanh bị hun nóng đến đỏ ửng cả rồi.
Vạn Luân Thành đáng ghét, ai bảo anh ta đẹp trai đến vậy chứ! Làm cô quên mất giữ giá, bây giờ lộ tẩy cả rồi.