Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 91: Phong Thủy Đại Sư?




Chương 91: Phong Thủy Đại Sư?

Trở lại trong bếp, Lương Tín Nhân không khỏi suy nghĩ xem nên làm món nào vừa nhanh vừa ngon.

"Được rồi, món đó đi." Lương Tín Nhân quyết định.

Sau đó là đi vào trong tủ đông, lấy ra một phần thịt, rồi lại từ tủ kéo lấy ra vài cây xiên, như vậy có thể biết ngay là món hắn tính làm là thịt nướng.

Bây giờ là đến nước sốt, vì để tránh phải mất thời gian điều chế, Lương Tín Nhân trước tiên chạy về phòng thay quần áo, từ trong tủ đồ của mình, ngăn vật dụng, lấy ra vài lọ gia vị, sau đó là trở lại để điều chế.

Tại sao hắn lại để gia vị trong cặp ư? Đó là do vô ý đấy, trước đây khi mà hắn đi tìm việc làm, có mang theo một ít xem có thể dùng hay không, nhưng cuối cùng lại quyết định không dùng trong quá trình kiểm tra ở nhà hàng Lăng Nhạc và hắn đã rớt, mang theo mấy thứ này đến ứng tuyển tại quán ăn gia đình thì được nhận, lúc lấy đồ ra thì có lỡ tay lấy luôn mấy lọ gia vị ra, xong để quên luôn chỗ này.

Lương Tín Nhân dùng gia vị của bản thân để điều chế nhanh ra nước sốt, sau đó dùng cọ, quét nước sốt lên khắp bề mặt thịt rồi chờ 1 phút, sau đó làm đi làm lại 3 lần mới bắt đầu bỏ lên vĩ nướng.

Sau khi nướng thịt xong, thì thời gian cũng đã 9 giờ 25, là lúc đầu bếp ca sau tiến vào, Lương Tín Nhân mau chóng bày đồ ăn lên dĩa, sau đó là mang ra để lên trên bàn của gia đình ba người kia, không nói nhiều vài chữ, Lương Tín Nhân liền chạy đi chấm công.

Vì chỉ cần hắn ở lại thêm vài phút nữa qua 30 thì hắn phải làm cho đến 10 giờ để có lương nửa tiếng tiếp theo, trước đó hắn ở lại tới 9 giờ 10 rồi, nên ở lại cho tới 9 giờ 25 không sao.

Ba người kia thấy Lương Tín Nhân có chút vội vàng như vậy liền không khỏi có chút buồn cười, người trẻ tuổi mà, làm gì cũng vội vội vàng vàng, sau đó ba người đưa mắt xuống món ăn liền không khỏi làm lạ.

"7 xiên thịt nướng? Ở đây có món này à?" Người đàn ông hỏi

"Không, em không thấy có." Người phụ nữ trả lời.

"Thôi kệ đi, con gái, tới thử xem thế nào." Người đàn ông đưa món ăn qua cho thiếu nữ, nói

Thiếu nữ cũng chỉ gật đầu, nhận lấy đồ ăn, sau đó tay cầm lên một xiên thịt, đưa vào miệng cắn nhẹ một cái, nước sốt thịt đậm đà cứ theo đó mà chảy ra tràn vào trong miệng nàng, cắn thêm một cái nữa thì miếng thịt trở nên mềm. dễ dàng bị cắn xé ra, phần bị cắn sẽ hòa trộn với nước sốt thịt tạo ra miếng ngon nhất định, vừa có hương vị của thịt vừa có hương vị của nước sốt, ngọt ngọt, cay cay, và có chút mùi khói nướng.

"Ực." Thiếu nữ nhẹ nhàng nuốt xuống,

Người đàn ông và người phụ nữ cũng ngồi đó chờ xem, xem xem phản ứng của con gái hai người sẽ ra sao, sau miếng đầu tiên, thiếu nữ không cử động nữa, hai người cứ tưởng là không được, nhưng một lúc sau thì thiếu nữ bỗng nhiên ăn liên tục không ngừng, hết xiên này đến xiên khác, khiến cho hai người trở nên bất ngờ.



"Thứ này thật ngon vậy sao? Cũng như mấy quán nướng ngoài đường thôi mà." Người đàn ông cầm lên một xiên thịt, nhìn xem, nói.

Bề ngoài của xiên thịt là hoàn toàn bình thường, không có gì khác với mấy quán xiên khác.

Hắn thử cắn một miếng, hương vị bỗng nhiên bùng nổ như những gì thiếu nữ cảm nhận được trước đó, hắn cũng ngấu nghiến ăn không để ý hình tượng, người phụ nữ cũng y như vậy thử.

Dần dần trên đĩa không còn xiên nào nữa, nhưng nhìn thiếu nữ như là vẫn còn muốn ăn thêm, không những thiếu nữ mà cả hai người lớn cũng như vậy, hương vị mà bọn họ cảm nhận được hoàn toàn khác với những món trước đó mà bọn hắn ăn.

"Thật ngon, cũng lâu rồi mới có cảm giác hấu ăn như này." Người đàn ông cảm thán.

"Đúng vậy nhỉ."

"Cha, con... con còn đói." Thiếu nữ có chút rụt rè nói, cũng lâu rồi nàng mới ăn ngấu nghiến thế này, không có hình tượng con gái gì cả.

"Nhưng đầu bếp đã đi rồi, chúng ta cũng không biết cậu ấy, thôi thì để cho dịp sau vậy." Người đàn ông cũng thèm ăn nhưng chỉ có nước nhịn, vì Lương Tín Nhân đã chạy đi rồi.

"Ừm." Thiếu nữ có chút không vui, ở độ tuổi 13-14 của một con người, thường thì con người ta suy nghĩ gì đều biểu hiện lấy trên mặt, rất ít khi che giấu, nên người đàn ông cũng hiểu ra.

"Cậu nhân viên kia." Người đàn ông đứng dậy kêu lấy nhân viên phục vụ.

"Có chuyện gì vậy thưa quý khách?" Người nhân viên chạy lại.

"Cái cậu đầu bếp lúc nãy là ai?"

"Đầu bếp lúc nãy? A, à, quý khách nói tới là Tín Nhân ấy nhỉ, cái người mà trẻ trẻ đúng không?"

"Đúng, cậu có biết người này khi nào làm ở đây không?"

"Tín Nhân làm ở đây vào thứ ba, năm, bảy, chủ nhật, từ 5 giờ đến 9 giờ."

"Được rồi, cảm ơn cậu, nhờ cậu tìm cho tôi đồ để bỏ đống thức ăn này vào, còn nữa, tính tiền."



"Cảm ơn quý khách đã chọn quán ăn này." Nhân viên phục vụ nói xong liền đi chuẩn bị các thứ.

Người đàn ông ngồi lại xuống nói: "Con nghe rồi đấy, bây giờ là thứ năm, hãy đợi tới thứ bảy vậy."

"Ừm." Thiếu nữ chỉ gật đầu, trong nàng có vẻ như là một người khá là kiệm lời.

Người làm ra những diễn biến sau đó hiện tại đang ngồi ăn mì gõ bên đường.

"Đựu mạ ngon, chỉ có đói như thế này ăn cái gì cũng cảm thấy ngon." Lương Tín Nhân cảm thán, hồi chiều ăn rồi nhưng trôi nhanh do sự việc.

Vì hôm nay sẽ về nhà khá trễ, nên Lương Tín Nhân nhắn tin cho Lê Hiền Hòa, báo rằng sẽ về rất trễ, sau đó tiếp tục ngồi ăn tô mì gõ.

Cho đến khi ăn xong thì vẫn còn 1 tiếng nữa mới đến thời điểm hẹn, không còn chỗ để đi Lương Tín Nhân đành ra phố đi bộ kiếm chỗ để ngồi xuống, ngắm nhìn lấy dòng người di chuyển qua lại, mặc dù đã tối nhưng dòng như vẫn còn đông đúc, đúng là thành phố lớn có khác.

Thời gian một tiếng cũng nhanh chóng trôi qua, hiện tại đã được 11 giờ, Lương Tín Nhân lên lại xe, lái đến địa chỉ đã được Tô Ngọc Đạt gửi trước đó.

Địa điểm có chút kỳ lạ, là ở trong một con hẻm, từ phố đi bộ qua cần mất khoảng 15 phút để đi qua.

Khi đến nơi Lương Tín Nhân đã cảm nhận được không khí ở đây có chút âm u, vắng vẻ, lạnh sống lưng, trên đường còn có vài con chó đang sủa, nếu như nói là do trời tối thì đó cũng chỉ là một phần, một phần khác giống như là do thứ gì đó tạo thành.

Ở một nơi đô thị hiện đại thế này lại có địa điểm như này

thì có chút kỳ lạ.

Lương Tín Nhân tiếp tục di chuyển vào trong thì trước mặt lại đổi thành một gặp một đám gồm sáu người đang tụ lại họp lại, bên cạnh còn có một người thanh niên trẻ tuổi khác.

Lương Tín Nhân tiến tới thì Tô Ngọc Đạt từ nhóm sáu người đi ra kêu lại, hắn cũng gia nhập vào, cuối cùng tạo thành nhóm bảy người và một người riêng lẻ bên cạnh.



"Tín Nhân, tới, tao giới thiệu cho mày đám này, từ trái sang là Thiên, Anh, Quyên, Trúc, Nam, Hữu, còn đây là Tín Nhân." Tô Ngọc Đạt giới thiệu nhanh gọn cho mọi người.

Dưa theo tên thì đủ biết ở đây là bốn nam, hai nữ, Lương Tín Nhân nhẹ gật đầu, nói câu chào hỏi, những người khác cũng vậy.

"Được rồi, mọi người đã đến đủ, đi thôi." Tô Ngọc Đạt nói.

"Đi đâu?" Lương Tín Nhân hỏi, đến bây giờ hắn vẫn không biết thằng này nói chỗ thú vị là chỗ nào.

"Cứ đi đi, tới nơi mày sẽ biết." Tô Ngọc Đạt vẫn không chịu nói, nhưng nếu dựa theo không khí và tình hình ở đây thì hắn có dự cảm không tốt về nơi sắp tới.

Tô Ngọc Đạt đi trước lấy le, những người khác đi đằng sau, Lương Tín Nhân đi cuối cùng, nhưng bên cạnh hắn lại là một thanh niên, đồ mặc có chút lạ, giống như đồ của nông dân trong mấy bộ phim xưa vậy.

"Ai vậy?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Đại sư."

"Đại sư? Đại cái quỷ ngươi, tuổi nhìn mới có 17 mà đại sư, xem phim ít thôi." Lương Tín Nhân thầm mắng.

"Đại sư làm nghề gì?" Lương Tín Nhân theo hỏi.

"Xem phong thủy."

"Xem phong thủy thì tới đây làm gì?"

"Thay đổi phong thủy ở vùng đất này."

Bật thầy phong thủy, nếu như nói khi nói thứ này thì Lương Tín Nhân sẽ không tin, nhưng có gì còn kinh khủng hơn là việc tu tiên, nếu như có tu tiên thì những nghề khác như phong thủy, xem bói cũng không phải không có, chỉ có điều là người thi triển là người nào, k·ẻ g·ian thì đầy đường, kẻ giỏi thì có nói người ta cũng không tin.

"Thằng này thật sự là phong thủy đại sư? Với độ tuổi thế này?" Lương Tín Nhân có chút nghi ngờ, nghĩ thầm.

Lúc này Tô Ngọc Đạt dừng lại và lên tiếng: "Tới rồi, đây là nơi chúng ta tới."

Lương Tín Nhân trước mắt là một ngôi nhà, nhìn rất sang trọng. nhưng lại cũ kỹ, bên ngoài bị rào lại bởi hàng rào, phía trên có gắng tấm bản ghi "Nhà hoang, dễ đỗ, cấm vào."

"Mày dẫn tụi tao đến đây làm gì?"

"Tất nhiên là khám phá chứ gì, tao tìm trên mạng thấy mọi người nói rằng nơi đây là nhà ma nên có chút hứng thú rủ mày." Tô Ngọc Đạt cười nói.