Chương 90: Giàu Quá Thành Ngán Ăn
Một anh nhân viên phục vụ tiến với và ghi món ăn, sau đó là đem nó vào bên trong nhà bếp.
Trong bếp, Lương Tín Nhân và hai bác già đang nấu các món ăn khác cho những người khác, thì nhận được thêm đặt món, vẫn như thường ba người chia nhau ra làm.
Món ăn người lớn thì Lương Tín Nhân xử lý, còn của trẻ em thì nhờ một trong hai bác già làm vậy.
Sau 10 phút, các món ăn đã được làm xong và bưng ra ngoài, ba người vẫn cắm đầu làm những món ăn khác.
Nhân viên phục vụ đem món ăn để lên trên bàn của khách rồi cũng mau chóng rời đi.
Người phụ nữ thì không sao, trước tiên là cầm muỗng lên, xúc một miếng nếm thử, hương vị dân dã bình thường, không có gì đặc sắc, nhưng người đàn ông thì khác, hắn không cầm muỗng lên mà cứ nhìn vào món ăn, hắn không cảm thấy hài lòng với việc trình bày món ăn này, không có tính thẩm mỹ, bố cục, hay là khơi dậy hứng thú của người ăn tí nào, với một người ăn sang như hắn thì cái thứ này sẽ không được đánh giá cao, tiếp đó hắn mới ăn thử, món ăn hương vị đầy đủ, hợp lý, mọng nước, có thể đánh giá 8 trên 10 điểm, trừ điểm về trình bày.
Đó là món Lương Tín Nhân nấu, hắn lúc này mà biết người đàn ông đánh giá như vậy, thì hắn sẽ không ngại mà cầm chảo ra *bok vào đầu người kia một phát, quán ăn gia đình mà đòi sang trọng, bắt mắt như nhà hàng thì còn gọi là gia đình à.
Người đàn ông sau khi thử xong thì nhìn sang đứa con gái 14 tuổi của mình, hắn thấy nàng vẫn không động muỗng, mắt cứ nhìn vào món ăn, một lúc sau thì mới bắt đầu động muỗng, trước tiên là bỏ đồ ăn vào trong miệng, nhưng nhai được vài phát thì lại để muỗng xuống, không muốn ăn nữa.
Người đàn ông thấy vậy liền không khỏi thầm than, sau đó đưa phần ăn của mình qua cho thiếu nữ.
"Con thử món này xem."
"Ừm." Thiếu nữ gật đầu, nàng biết bản thân bị ngán ăn và gia đình rất lo cho nàng, nàng cũng không có từ chối mà tiếp nhận, dù sao đây cũng là sự quan tâm của gia đình đối với nàng.
Sau đó là lần nữa thử món mà Lương Tín Nhân làm, lần này nàng có chút cảm thấy hứng thú, ăn vài ba miếng, người đàn ông và phụ nữ thấy vậy liền có chút vui, nhưng vui không được bao lâu thì thiếu nữ lần nữa bỏ muỗng xuống, không ăn nữa.
Mặc dù chỉ là một chút, nhưng đã nhiều hơn các món khác rất nhiều, điều này chứng tỏ nó có tiến triển.
Vì là một gia đình đủ giàu có và chiều con gái, người đàn ông không ngại mà gọi nhiều món trong thực đơn cùng một lúc, nhân viên phục vụ khi ghi món có chút bất ngờ hỏi.
"Quý khách có chắc là gọi thế này không? Đồ ăn sẽ rất nhiều và tốn kém tiền của quý khách."
"Không sao, cứ làm đi, tiền tôi sẽ trả đủ."
"Không phải, chúng tôi không nói về tiền, mà là có chút lãng phí đồ ăn thôi."
"Nếu như vậy thì sau khi ăn xong thì phần dư nhờ mọi người đóng gói giùm, chúng tôi sẽ đem về." Giàu nghèo đều cần bỏ bịch đem về.
"Thế thì, cảm ơn quý khách đã chọn món." Nhân viên phục vụ vội cảm ơn sau đó là tiếng vào bên trong nhà bếp.
Ba người Lương Tín Nhân sau khi nhìn thấy tờ giấy gọi món cũng liền sửng sốt, không ai gọi một lần nhiều món đến vậy, với lại bao nhiêu người ăn mới hết, hai bác già lần nữa hỏi nhân viên phục vụ xem có đúng là gọi những món này không, sau khi xác nhận là đúng thì ba người không khỏi chảy mồ hôi.
"Chừng này cộng lại là đủ 1 ngày làm chứ không đùa."
"Thôi, làm nhanh đi, trước 9 giờ chúng ta xong còn về."
"Ừ, ừ."
Hai ông bác trò chuyện sau đó là phân công công việc như cũ làm.
Theo thời gian, các món cũng dần dần hoàn thành, những món hoàn thành trước sẽ được đem ra trước, sau đó là những món tiếp theo, cứ như vậy, bàn của người đàn ông dần dần để đầy những món ăn khác nhau.
Những người xung quanh thấy vậy liền trố mắt ra, nhưng rồi cũng trở lại như cũ, người ta giàu thì người ta có quyền, chúng ta không nên nói lung tung, dạy người giàu cách tiêu tiền.
Người đàn ông cũng dần đẩy những món ăn qua cho thiếu nữ, để cho nàng nếm thử, có vài món thì thiếu nữ ăn được cũng tàm tạm, có vài món thì chỉ một muỗng là bỏ luôn.
Thời gian trôi qua cho đến 9 giờ, cũng là thời điểm tam ca của ba người, hai ông bác lúc này mệt rã rời vì phải chế biến liên tục, muốn nhanh nhanh ra về, nhường lại bếp cho ca tối.
Lương Tín Nhân thì còn một chút đồ để rửa nữa, nên sẽ tạm ở lại để làm cho xong, dù đã hết giờ làm, nhưng mỗi lần chuyển ca là cần vệ sinh lấy xung quanh một lần, để cho ca tiếp theo không bị chất đống và thấy không được sạch sẽ.
Sau 10 phút, mọi thứ như có vẻ sạch sẽ như lúc ban đầu, Lương Tín Nhân mới đi ra ngoài.
Cần 20 phút nữa mới có người tới thay thế ba bếp, nhân viên phục vụ thì cần 1 tiếng nữa mới chuyển ca, họ cần ở lại để dọn đồ của khách trong khi các đầu bếp chuyển ca, không ở đây.
Lương Tín Nhân sau khi ra sảnh thì không khỏi bất ngờ trước tình huống trước mắt, trước mắt hắn là một bàn gia đình ba người vẫn bình thường, nhưng trên bàn lại chất đầy đồ ăn, đó là đồ ăn mà nãy giờ Lương Tín Nhân và hai ông bác đã nấu.
Nhưng đồ ăn có vẻ như không được ăn hết, có những món không hề được đụng vào, có những món chỉ ăn có một hai muỗng là dừng lại, không ăn nữa.
Mặt mũi của người đàn ông thì có chút thất vọng, còn của người phụ nữ thì có chút vui, thiếu nữ thì có vẻ như cũng ngán lắm rồi.
Lương Tín Nhân cẩn thận bước tới hỏi, dù sao cũng là một đầu bếp, cần phải nghe ý kiến cũng như là đánh giá của khách hàng đối với món ăn của mình.
"Cho hỏi, quý khách có hài lòng với món ăn không ạ?"
Người đàn ông nghe thấy tiếng, liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lương Tín Nhân đang đứng ở đó.
"À, rất hài lòng."
"Nhưng chúng tôi thấy ngài có vẻ như chừa lại hơi nhiều, chắc chắn là có vấn đề nào đó."
"À, không phải, chúng tôi chỉ là đang thử thôi."
"Thử?"
"Đúng vậy, do con gái chúng tôi trở nên ngán ăn, đồ ăn mà nó không có hứng thú cũng như không hợp miệng là chỉ múc một muỗng rồi bỏ luôn."
"Tình huống này thì quý khách nên đi bệnh viện xem." Lương Tín Nhân không biết hiện tượng này, nên khuyên.
"Chúng tôi đã đi bệnh viện rồi nhưng mà....." Người đàn ông kể tóm tắt lại câu chuyện cho Lương Tín Nhân nghe.
Lương Tín Nhân nghe xong liền không khỏi tặc lưỡi, thầm nghĩ: "Quả nhiên là con nhà giàu, từ nhỏ đã được ăn sáng, chiều chuộng các thứ, nhiều quá nên trở nên ngán, nhìn xem có lãng phí không." sau đó thì chuyển ánh mắt qua nhìn thiếu nữ 14 tuổi.
Khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt xinh đẹp, dáng dấp nhỏ con, mặc bộ đồ lolita trong hợp làm sao, mái tóc dài, đen mượt, cột thành hai bím, nhưng khuôn mặt có chút gầy, có lẽ do thiếu ăn.
"Thế thì tôi không có biện pháp, hiện tại là tới giờ thay ca của tôi, quý khách có thể ngồi đây đợi bếp mới vào nấu rồi lần nữa thử, giờ thì tôi xin phép." Lương Tín Nhân nói, sau đó là muốn lui nhưng...
"Chờ đã!!"
"Có chuyện gì sao quý khách?" Lương Tín Nhân hỏi
"Cậu có thể cho tôi biết rằng ai là người nấu những món này hay không?" Người đàn ông chỉ lấy những món được để qua một bên, các món này được thiếu nữ ăn nhiều hơn bình thường, ước chừng 3-4 muỗng mỗi món.
"À, thì nó là do tôi chế biến, có vấn đề gì sao quý khách?" những đồ này là đồ Lương Tín Nhân chế biến dành cho người lớn, ai ngờ họ lại đẩy qua cho thiếu nữ này.
"Là cậu?" Người đàn ông có chút không tin lời Lương Tín Nhân nói, một người trẻ tầm 18-19 tuổi có khả năng chế biến à.
"Vâng."
"Thế thì cậu có thể chế biến một món nào đơn giản mà khiến người ta có hứng thú ăn không?"
"Có là có, nhưng hiện tại không phải giờ làm của tôi."
"Cậu cứ làm đi, tiền tôi sẽ trả riêng cho cậu." Người đàn ông không ngần ngại nói.
"Nhưng đồ dùng là của quán ăn."
"Không sao, đợi đến ca tiếp theo tôi sẽ trả."
"Nhưng...."
"Không nhưng nhị gì nữa, cậu cứ làm đi, mọi chuyện còn lại tôi giải quyết." Người đàn ông chặn miệng, không cho phép Lương Tín Nhân từ chối.
"Ta đói bụng lắm rồi, chỉ muốn ra ngoài ăn tối thôi." Lương Tín Nhân than thở trong lòng, ngoài mặt vẫn như cũ.
"Anh giúp cha em một lần đi." Lúc này thì thiếu nữ mở miệng nói, ánh mắt nháy nháy nhín Lương Tín Nhân, nàng không muốn cha vì nàng mà phải cầu xin ai các thứ, ở nhà mặc dù nàng không đòi hỏi gì, nhưng cha nàng lúc nào cũng mua nhiều thứ về cho nàng, nên nàng rất quý cha.
Lương Tín Nhân có chút bị ánh mắt xinh đẹp và giọng nói dễ thương đó làm cho lay động, đấu tranh tâm lý hồi lâu thì quyết định chịu đựng một chút, để giúp mấy người này xong thì đi.
"Được rồi, để tôi xem tôi có thể nấu gì." Lương Tín Nhân nói rồi đi vào trong bếp, đằng sau truyền lại tiếng cảm ơn của thiếu nữ.
"Cảm ơn anh."