Chương 92: Yểm Quỷ
"Ở Đà Lạt không đủ nhiều cho mày khám phá à, mà giờ xuống đây khám phá." Lương Tín Nhân có chút bực mình nói, tưởng thứ gì hay ho, thú vị ai ngờ nó rủ đi khám phá nhà ma, ma cái đầu mày, đang yên đang lành rủ đi mấy cái nơi âm u này.
"Có sao đâu, Đà Lạt thì chỉ toàn nhà hoang làm nữa chừng thì bỏ, còn đây là căn nhà chính cống, bị bỏ hoang lâu, tại cuối một con hẻm, giữa một thành phố to lớn, mày thấy khác biệt không?" Tô Ngọc Đạt phản biện.
"Rồi rồi, mày biết lịch sử của căn nhà này không?"
"Không biết, tao chỉ mới tìm thấy ngày hôm qua, nên sáng nay rủ mày luôn."
"Bố mày chịu."
"Được rồi, đừng than thở nữa, có ai có ý kiến gì nữa không?" Tô Ngọc Đạt hỏi mọi người xung quanh
"Ừm.... tao không đi được không? Tao có chút sợ." Một nữ tên Trúc nói.
"Không được, đã lỡ tới đây rồi thì đi thôi, vã lại yên tâm đi, nói nhà ma chứ chắc gì đã có ma, trên đời này làm gì có ma." Tô Ngọc Đạt tự tin nói.
"Đó là do mày đéo biết thôi." Lương Tín Nhân đằng sau thầm nói, nếu như thằng này biết có thể tu tiên thì không biết lúc này mặt nó sẽ như nào, có còn tự tin như bây giờ không hay là đái ra quần rồi.
"Nhưng.."
"Đừng lo, có tụi con trai ở đây mà, giờ thì có ai có ý kiến gì khác không?"
Một nữ khác cũng tính cho ý kiến nhưng lại bị Tô Ngọc Đạt nói thế này, chỉ đánh giữ lại trong lòng, không nói ra, đám con trai thì không có ý kiến, ý kiến gì lúc này khi đây là cơ hội chứng tỏ chứ.
"Có, tôi nghĩ các người nên trở về." Tiếng nói phát ra từ bên cạnh Lương Tín Nhân, không cần nhìn cũng biết đó là thiếu niên tự xưng là đại sư.
"Hả, liên quan gì tới mày, tao nhớ là mày đâu có trong nhóm này." Tô Ngọc Đạt có chút khó chịu nói, hắn nói nãy giờ để giữ mọi người lại nay lại loài ra đứa không thuộc nhóm kêu hắn về, đây là lúc để chứng tỏ lòng gan dạ, lấy le với gái.
"Tôi chỉ khuyên vậy thôi, không cần giận như thế." Người thanh niên cũng chỉ cười, đáp trả.
"À, mà mày là ai vậy?"
"Chỉ là một người qua đường, thấy nơi đây thú vị nên đến xem."
"A, thì ra là cùng sở thích, thích khám phá nhỉ? Thế thì nói sớm luôn, tao cho vô nhóm."
"Ha ha." Người thanh niên chỉ cười nhẹ đáp trả, không nói thêm gì.
"Được rồi, có vẻ như mọi người đã đồng ý nhỉ? Thế thì vào thôi." Tô Ngọc Đạt nói, lần nữa dẫn đầu đi trước, đám người lẽo đẽo theo sau.
Tiến vào bên trong ngôi nhà, mọi thứ ở đây hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, âm u và lạnh lẽo hơn, tuy ở trong nhà nhưng vẫn có chút gió thổi qua sau gáy khiến cho đám người không khỏi nổi da gà trừ Lương Tín Nhân và thanh niên kia.
Lương Tín Nhân đơn giả chỉ là muốn khám phá cái nơi khỉ ho cò gáy này nhanh lên để còn về nhà, ở nhà có con vợ đang đợi, ngược lại, người thanh niên kia liên tục nhìn lấy xung quanh căn nhà, giống kiểu như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đi được một lúc, Tô Ngọc Đạt đi đằng trước dừng lại, nói: "Thấy chưa, đã nói là không có ma quỷ gì mà, bây giờ chỉ cần đi khám phá hết căn nhà này là............" chưa kịp nói xong thì bỗng có tiếng vang lên.
Xoang!!
"Áaaa."
"Áaaaaaaa, tiếng gì vậy?" Y hệt như những bộ phim kinh dị rẻ tiền, mấy đứa hét lên đầu tiên là mấy đứa con gái, làm như vậy chỉ khiến cho tình huống trở nên tồi tệ hơn mà thôi, thay vì hét một hơi dài để mọi người cảm thấy sợ thì tụi bây có thể run run nói nhỏ mà.
"À... Chắc là có chuột thôi, dù sao đây cũng là nhà hoang mà, có một hai con trong này thì là chuyện bình thường." Nam tên Nam nói.
"Đúng vậy, có gì đâu mà lo." những đứa con trai khác bồi nói thêm để xoa diệu tình hình.
Dưới sự an ủi của những đứa con trai, hai nữ cũng đã bình tĩnh lại được một chút, nhưng khuôn mặt vẫn có chút sợ sệt.
"Đi thôi, một chút nữa thôi." Tô Ngọc Đạt nói rồi tiếp tục đi, những người khác vẫn đi đằng sau.
Đi hết tầng một, không có gì khác lạ ngoài một cái bình cũ bị thứ gì đó đi qua đẩy xuống đất khiến nó vỡ ra, đây chắc là thứ đã gây ra tiếng động lúc nãy. Vì không còn gì để khám phá dưới này, cả đám quyết định đi lên tầng hai.
Vừa đi được nữa cầu thang thì Tô Ngọc Đạt bỗng nhiên dừng lại bất chợt, đám đi đằng sau cũng không hề để ý nên đụng phải nhau.
"Ui, Đạt, tự nhiên đi dừng lại vậy mày." Người nam đi sau có chút bất mãn, nói
Thế nhưng Tô Ngọc Đạt phía trước lại không trả lời, mà vẫn đứng im tại chỗ không cử động chỉ nhìn lên phía trên cầu thang.
Đám người thấy vậy có chút lạ cũng liền đưa mắt lên xem thử, thì xuất hiện trước mắt học là một tấm gương hình chữ nhật, có chiều cao ngang với một người trưởng thành, đang phản chiếu lấy đám người.
“Đứa nào khùng điên lại đi đặt tấm g.…” người nam nói một nửa liền im luôn.
Những người khác cũng như vậy, cứ đứng một chỗ không chuyển động, không nói gì trừ hai người Lương Tín Nhân đi sau, tại vì là ngay chỗ góc cua nên không thể nhìn đằng trước.
“Tới rồi.” Người thanh niên lúc nãy bỗng nhiên mở miệng.
“Cái gì tới?” Lương Tín Nhân nghe không hiểu người thanh niên nói gì, chuẩn bị bước tiếp lên cầu thang.
"Nhớ lấy, những thứ nhìn thấy đều là ảo giác, đều là ảo giác, nó đang lừa gạt các ngươi." Đằng sau người thanh niên gấp gáp nhắc nhở.
Lương Tín Nhân đi đằng trước cũng đã nghe thấy, nhưng cái gì ảo giác đã chứ? Vừa suy nghĩ vừa di chuyển, cuối cùng cũng đi qua khúc cua, thì thấy đám người đang đứng im đằng trước, Lương Tín Nhân hỏi.
"Sao vậy? Tiến lên tiếp đi chứ." nhưng không ai trả lời, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn về phía trên cầu thang.
Chắc có lẽ là do người đi trước nữa cản đường, Lương Tín Nhân nghiêng đầu sang một bên để kêu gọi, vô tình có nhìn qua tấm gương phía cuối cầu thang.
"Chỉ có cái gương, chỉ cần......." chưa kịp nói xong thì xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại.
Lương Tín Nhân có chút kinh ngạc trước chuyện xảy ra nhưng sau đó xung quanh lại lần nữa thay đổi.
Lương Tín Nhân nhìn kỹ xung quanh thì thấy bản thân đang ở trong phòng ngủ nhà Hồ Điệp, thời điểm đang là buổi chiều, ánh mắt ngó một vòng xung quanh sau đó hướng về lại phía trước, lần này mới thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Hiện tại tư thế của hắn là đang chống hai tay trên giường, trên người không mặc áo, giữa hai tay đang nằm một người, người này quần áo xộc xệch, ánh mắt mê ly, ướt át, khuôn mặt đỏ hồng, miệng thở hồng hộc, bộ ngực nhấp nhô lên xuống liên tục, người này không ai khác chính là Hồ Điệp, tình huống này chính là tình huống hồi chiều hắn gặp phải.
Bản thân Lương Tín Nhân hiện tại đây cũng có chút hướng tới.
"Sao vậy? Tới đi em, chị muốn." Lúc này Hồ Điệp nói.
Lương Tín Nhân nghe được lời ngon tiếng ngọt thì theo bản năng cũng tiến tới, hắn nhào tới ôm trùm lấy Hồ Điệp, mạnh bạo hôn hít các thứ, từ miệng đến cổ, từ cổ tiếp tục xuống dưới sâu hơn nữa, cuối cùng thì đến nơi cần đến, Lương Tín Nhân cũng tiến hành các hành động khác.
Phía bên ngoài, đang trốn ở khúc cua cầu thang người thanh niên, sau khi thấy Lương Tín Nhân mê thất cũng liền đứng yên tại đó, không cử động nữa, vờ như bản thân cũng bị mê thất.
Dần dần từ trên tấm gương ở phía cuối cầu thang xuất hiện một làn khói đen, theo thời gian khói đen cũng trở nên dày đặc và hội tụ lại với nhau, đến cuối cùng xuất hiện lấy hình dáng cố định, hình dáng người không ra người, ma không ra ma, khuôn mặt nhăn nheo, tà ác, nụ cười tinh ranh, ánh mắt sáng đỏ.
Người thanh niên sau khi nhìn thấy hình dáng thứ này, trong thâm tâm không khỏi càng xác định với ý nghĩ trước đó của mình: "Yểm Quỷ!"
"Ha ha, quả là một đám dân ngu với tính cách tò mò, không biết có bao nhiêu trường hợp như này rồi, mà bọn dân ngu này vẫn không chịu rút kinh nghiệm, cứ lần lượt tới làm quà cho ta, nếu như cứ tiếp tục thêm hai đoàn như này nữa thì ta có thể tăng cao tu vi rồi, thật đáng mong chờ." Yểm Quỷ tự nói.
"Nó tu vi gì?" Người thanh niên không khỏi tự hỏi, hắn không phải không muốn đứng ra giúp, mà là không đủ mạnh để giúp, hắn chỉ có tu vi ngũ đoạn, và tu luyện phong thủy thuật chứ không phải võ thuật như những người khác, nên nói tới đánh nhau thì hắn hoàn toàn dở ẹc.
"Ta cần để bọn chúng tiếp tục lấn sâu vào trong ảo giác, để lúc thu thập dương khí thì không làm kinh động đến bọn hán, cũng không cần phải động thủ, hiện tại cũng đã 12 giờ đêm, lúc âm khí thịnh nhất nên điều này cũng nhanh chóng xong thôi." Yểm Quỷ tiếp tục nói một mình, nhưng thật ra có người thanh niên kia nghe.
"Làm sao giờ, làm sao giờ, sao tên kia vẫn chưa tỉnh? Trước đó ta đã nhắc nhở hắn rồi mà." Người mà thanh niên này nói là Lương Tín Nhân, lý do vì sao hắn lại nhắc cho Lương Tín Nhân là vì lúc tiến vào trong ngôi nhà này, mặc dù khắp nơi tràn ngập âm khí, nhưng hắn có thể cảm nhận được trên thân của Lương Tín Nhân được bao bọc lại bởi dương khí dày đặc, Lương Tín Nhân có thể giúp hắn loại bỏ con quỷ này, có thể nói là dựa vào phong thủy thuật hắn có thể cảm nhận và phân biệt được khí xung quanh mình, khá là tiện lời.