Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 89: Vùng Đất Mới




Chương 89: Vùng Đất Mới

“Cũng được thôi, nhưng mà sẽ không được nhiều dù sao còn phải đi làm.” Lương Tín Nhân cũng không từ chối, thực sự thì với tu vi của hắn hiện tại thì trừ khi không dùng khí để hoá giải rượu thì hắn còn có chút say, chứ không thì còn lâu.

“Thế thì để chị đi lấy chút ít.” Hồ Điệp nói xong liền đứng dậy, đi đến tủ lạnh, từ trong đó lấy ra một vài lon bia, rồi đem nó để lên bàn.

Nàng trước tiên mở lấy một lon để uống, Lương Tín Nhân thấy vậy cũng theo đó mở uống.

Cả hai vừa nhấp nháp món ăn vừa uống vừa trò chuyện, hầu như là những câu truyện đơn giản và thường nhật nhưng những câu chuyện đều có sự thu hút và hấp dẫn của chúng ví dụ như là bốc phốt, kể về một số vấn đề liên quan đến tình yêu,….

Cứ như thế trôi qua hết 30 phút, dưới bàn đã để lấy một đống lon bia rỗng, trên bàn thì có một người đang say lên say xuống, một người vẫn còn tỉnh như ruồi.

Hồ Điệp càng uống càng trở nên phóng khoáng và cởi mở, đôi lúc nàng lại chụp cổ Lương Tín Nhân dí sát vào người nàng.

Lương Tín Nhân lúc này thì chỉ làm lấy một điều đó là tận hưởng, tận hưởng khoảng khác này, mùi hương cơ thể này và mùi nước hoa quyến rủ.

“Nè, Tín Nhân.” Hồ Điệp lúc này lên tiếng

“Hửm?”

“Em thấy chị thế nào?”

“Hấp dẫn, xinh đẹp, gợi cảm, cuốn hút.” Lương Tín Nhân cũng đúng sự thật bình phẩm lấy

“Thế bây giờ thế nào.” Hồ Điệp dí sát mặt tới trước mặt của Lương Tín Nhân

Mùi hương ngọt ngào của cơ thể, sức nóng thở ra từ miệng, đôi môi gợi cảm, ánh mắt ướt át, kiều mị, khuôn mặt đỏ hồng, những thứ này kết hợp lại liền tạo ra một siêu phẩm đang ở trước mắt Lương Tín Nhân, khiến hắn không khỏi có chút nóng.



“Rất…rất tuyệt vời.” Lương Tín Nhân ánh mắt tránh né.

Hồ Điệp thấy vậy liền không khỏi hài lòng, sau đó lại tiếp tục dí sát mặt tới, miệng đặt cạnh tai Lương Tín Nhân nói khẽ: “Cảm ơn em.” Sau đó là lại đưa xa ra, hai mắt hai người nhìn nhau.

Chỉ đơn giản ba từ nhưng hậu quả để lại có chút lớn, tiếng thở nhẹ và nóng, giọng nói mềm mại và ngọt ngào, đủ để khiến Lương Tín Nhân cảm thấy ngứa ngáy, tiếp đó là ánh mắt mê ly, ướt át khiến hắn không khỏi nhìn chăm chăm.

Hồ Điệp cũng bị ánh mắt ngây ngất của Lương Tín Nhân thu hút, nàng dần đưa đầu lại gần, đôi môi chỉ còn một chút nữa là chạm vào nhau nhưng không cần nàng đưa tới thì Lương Tín Nhân đã chủ động đưa tới.

“Ưm! Ưm!”

Lương Tín Nhân lúc đó thấy đôi môi của Hồ Điệp ngày càng gần, kèm theo đó là bầu không khí có chút đưa đẩy thì theo bản năng hắn cũng đáp trả, lập tức truyền tới là một sự mềm mại, ấm áp kèm theo đó là ướt át.

Hồ Điệp cũng cảm nhận được cảm giác này.

Cả hai dần dần chìm vào say đắm, mới đầu chỉ là những nụ hôn đơn giản, không có sự phối hợp nào, nhưng dần dần sự phối hợp cũng được tạo nên, lúc này chuyển sang khó hơn, thắm thiết hơn.

Vị trí ngồi của Hồ Điệp cũng thay đổi, từ vị trí hai ghế riêng biệt, nay chuyển sang ngồi chung một ghế, Lương Tín Nhân ngồi dưới, hai tay ôm từ eo xuống mông, Hồ Điệp ngồi trên, ôm trùm lấy cổ hắn.

Hai người thắm thiết hôn lấy nhau, lại lần nữa có sự thay đổi, lần này là có thêm sự tham gia của hai chiếc lưỡi, cả hai liên tục quấn lấy nhau, trao cho nhau bản thân.

Lương Tín Nhân hiện tại đã hoàn toàn trầm mê, ngọn lửa trong cơ thể đang sôi sục, hai tay không còn theo ý nữa mà trở nên tự tung tự tác, vuốt ve từ trên lưng dần dần xuống dưới mông sau đó là hai cặp đùi trắng mềm mại, một lúc sau thì hay tay thò vào phía trong áo Hồ Điệp.

“Ưm~ ưm~”

Hồ Điệp thay cho bản thân là một bộ quần áo váy, đặc biệt hơn là không áo trong nên khi nàng di chuyển đổi vị trí thì không khỏi để lộ bờ mông quyến rủ, nay còn đè lên trên Lương Tín Nhân.

Hai tay nàng cũng trở nên tùy tiện, di chuyển xuống dưới dần dần cởi áo Lương Tín Nhân ra.



Vẫn là hành động đấy, vẫn là tư thế đấy liên tục trong năm phút, hai người mới lần nữa tách nhau ra, hai mắt nhìn nhau, miệng thở gấp.

“Hồng hộc, hồng học, Chị Điệp.” Lương Tín Nhân mê ly nói.

“Hồng hộc, hồng học, Tín Nhân.” Hồ Điệp cũng nói.

Cả hai lần nữa lao vào nhau hôn hít, Lương Tín Nhân lần này đứng dậy vẫn giữ nguyên tư thế Hồ Điệp trên người, chân đi đến phòng ngủ của nàng.

Đến nơi thì lập tức ngã lên trên giường, lăn qua lăn lại hôn nhau, cho đến một lần nữa cần hít thở.

Do sự kéo dài của nụ hôn và sự thiếu oxi đã khiến hai con người đầu óc có trở nên lú lẫn, không còn được tỉnh táo, Lương Tín Nhân lần nữa theo bản năng muốn tiếp tục công cuộc khai phá vùng đất, dần dần hôn đi xuống.

Hồ Điệp bây giờ như một miếng mồi nằm trong miệng sói, chỉ có nằm ra đó để người ta thưởng thức.

Nhưng khi Lương Tín Nhân chuẩn bị chạm chân vào vùng đất mới thì tiếng chuông bỗng vang lên, khiến hắn hồi thần trở lại, nhìn thấy tình huống trước mắt có vẻ tồi tệ nên nhanh chóng nói: “Xin lỗi chị Điệp, em có hơi say, nên đã làm chút chuyện có lỗi, mong chị bỏ qua.” Sau đó là phi tốc lao ra ngoài, mặc lại áo, điều chỉnh sao cho chỉnh tề rồi lần nữa lao ra ngoài.

Phải nói là pha đó có chút suýt soát, cũng may là có chuông báo đi làm giúp hồi thần.

Trong phòng Hồ Điệp lúc nãy cũng đã tỉnh táo lại, tình huống lúc nãy có chút đáng tiếc, chỉ còn một xíu nữa thôi là đã có thể nếm lại cảm giác đó thêm một lần rồi, chỉ cần lúc nãy thành công, thì sau này trước mặt hắn không còn cần che giấu.

Cảm giác đó, khi con người đã lần đầu tiên nếm thử trái cấm thì sẽ có lần thứ hai thứ ba, chỉ có điều là khi nào mà thôi, sự thèm khát của mỗi con người.

Từ đầu tới giờ đâu đều là kế hoạch của nàng, nàng có hỏi Lê Hiền Hoà về lịch học của Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hoà thì biết được hôm nay Lương Tín Nhân sẽ về sớm hơn, Lê Hiền Hoà thì cần 2 tiếng nữa mới tan học.



Kèm theo việc Lương Tín Nhân phải đi làm thì có thể sẽ là cái cớ để cả hai ở chung, trước tiên là uống giả bộ say, sau đó là quyến rũ nhẹ, cuối cùng là tiếng tới, nếu như tỉnh lại mà phát hiện thì có thể đổ lỗi do uống say không kiềm chế được, theo thời gian ở chung thì quan hệ của cả hai sẽ thay đổi, nàng sẽ không cần che giấu trước mặt Lương Tín Nhân, chỉ không để Lê Hiền Hoà phát hiện là được, nói chung là bồ nhí, chỉ cần được chú ý, sẽ không phá vỡ cuộc sống hiện tại của họ.

Không còn thời gian để nghĩ nữa, Lê Hiền Hoà cũng đã sắp trở về, nàng cần nhanh chóng dọn dẹp, sắp xếp lại mọi thứ ngăn nắp tránh bị phát hiện.

Lương Tín Nhân sau khi trở ra thì một mạch chạy thẳng đến chỗ làm, đầu óc đã có chút tỉnh táo lại, giờ này nghĩ lại tình huống lúc đó thì có chút không được ổn. đã hai lần, hai lần chiếc điện thoại réo lên kịp thời để hắn tỉnh lại, nhưng nói đi thì cũng nói lại, có chút đáng tiếc, chỉ còn một chút là có thể khai phá vùng đất mới.

Hắn không tự nhận là một người chung tình nhưng tình cảm hắn dành ra cho hai người đó là hoàn toàn như nhau, không hơn không kém, chỉ khác là quá trình tiến triển của hai người là khác nhau mà thôi.

Thôi thì bỏ qua những thứ đang suy nghĩ lung tung trong đầu, trở về lại hiện tại, cần chấm công nhanh chứ kẻo trễ.

Lương Tín Nhân vẫn làm ở quán ăn gia đình, chỉ có điều là thời gian làm việc đã được cắt ngắn lại từ 5 giờ cho đến 9 giờ, cũng là một khoảng thời gian hợp lý.

Trong lúc Lương Tín Nhân đang làm như thường lệ thì có ba vị khách lạ vào quán, là một gia đình, hai người lớn và một thiếu nữ tầm 14 tuổi mặc trên người là bộ váy lolita, hai người lớn thì mặc lịch thiệp hơn là những bộ đồ vest sang trọng, từ đó có thể đoán ra rằng gia đình này khá giàu có.

"Đấy, anh thấy chưa? Giờ con nó thế này làm sao giờ?" Người phụ nữ nói

"Thế nào thì? Anh cũng không biết." Người đàn ông nói

"Con nó không ăn gì từ tối qua tới giờ, bây giờ mà tiếp tục không ăn thì chỉ có truyền dinh dưỡng."

"Bác sĩ nói đây là hiện tượng chán ăn."

"Thì đó, anh cứ kêu người làm chi mấy cái món sang trọng, để con nó ăn từ lúc còn nhỏ, bây giờ thì quen miệng, mọi thứ trở thành bình thường đối với con nó."

"Anh đâu có biết, anh chỉ đơn giản là muốn con nó được ăn no, ăn ngon mà thôi."

"Giờ thì hay, ở nhà không ăn, ra ngoài đường đi tất cả các quán ăn, nhà hàng cũng không có món nào khiến con nó hứng thú."

"Thôi, thôi, nếu như mấy món kia không được thì thử lại những món bình thường, lỡ sao nó lại có hứng thú."

"Cứ theo ông đi, nếu không được thì ông c·hết với tôi, tối cũng đừng mong mà leo lên giường ngủ."

Ba người tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, mở ra thức đơn để xem, người đàn ông không khỏi câu mày lại, những món ăn ở đây nhìn rất phổ thông, không biết có thể khiến con gái ông hứng thú không, nhưng trước tiên là cứ gọi món đã.