Chương 9: Sự Thay Đổi và Mỹ Nữ Phục Vụ Viên
Lương Tín Nhân lập tức chạy nhanh xuống nhà, do mùi trên người hắn quá hôi, nên mọi nơi hắn đi qua có một mùi vị khó chịu, không còn cách nào khác hắn đành phải mở cửa sổ ra cho thoáng, xong chạy đi lấy đồ chui vào phòng tắm.
Lúc này mọi người trong nhà hắn cũng đã dậy, Trần Xuyến vừa đi ra khỏi phòng, đã cảm ngửi thấy mùi hôi, muốn nôn ọe ngay tại chỗ, bà nhìn thấy Lương Tín Nhân đang chạy nhanh chạy vội vào phòng tắm, lớn tiếng mắng:
"Nay thứ bảy ngày nghỉ mà mày dậy sớm vậy làm gì? Vả lại mày rớt xuống cống hay sao mà hôi dữ vậy."
"Con mới đi tập thể dục về, mồ hôi hơi nhiều." Lương Tín Nhân ngại ngùng lập tức bịa ra một lý do để đánh lừa Trần Xuyến, chứ hắn không thể nói rằng là đang tu luyện, nếu mà nói vậy Trần Xuyến sẽ lại nhìn hắn với ánh mắt lạ.
Trong phòng tắm, Lương Tín Nhân nhiều lần kỳ cọ qua cơ thể, nhưng mỗi lần kỳ xong, lại muốn ngửi, vẫn còn sót lại mùi hôi. Cuối cùng dành ra gần một tiếng trong phòng tắm, hắn mới hoàn toàn rửa sạch mùi hôi trên cơ thể.
Khi tắm xong, hắn cảm thấy cơ thể của mình như được tẩy rữa, nhìn vào trong gương, hắn cũng trở nên bất ngờ, ánh mắt của hắn trở nên rõ ràng hơn, trước đó hắn còn cần phải đeo kính để nhìn nhận các sự việc xung quanh, làn da của hắn trở nên trắng trẻo, nếu bây giờ có một đứa con gái ở đây, thì đứa con gái đó có thể phải ghen tị với làn da thế này, bắp thịt của cơ thể nhô ra, năng lượng trong cơ thể như dùng không hết.
"Chẳng lẽ đây là hiệu quả của phương pháp thổ nạp." Lương Tín Nhân hiện tại cũng cảm thấy khó tin, nếu trước đó có ai nói tới là không cần phẫu thuật cũng có thể một đêm trở nên xinh, lúc đó hắn sẽ nhếch miệng nói không tin, nhưng trải qua lần này hắn thật sự tin.
Thay đồ xong, Lương Tín Nhân lập tức xuống dưới nhà để ăn sáng, khi bước từ cầu thang xuống, Trần Xuyến nhìn thấy hắn không đeo kính, bà nghi vấn hỏi:
"Kính đâu?"
"Hôm nay con dùng kính áp tròng." Lương Tín Nhân lần nữa viện lý do để che dấu việc hắn tu luyện.
Nghe thế, Trần Xuyến im lặng không nói gì, khi Lương Tín Nhân tới gần, Trần Xuyến nhìn kỹ chằm chằm vào hắn.
Lương Tín Nhân cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể để che giấu việc nói dối của mình.
Một lúc sau, Trần xuyến mở miệng nói: “Dạo gần đây mày đĩ lên à, sao da trắng lên thế?"
Nghe câu hỏi thế, Lương Tín Nhân mặt đen lại, nghĩ: "Quả nhiên là người sinh ra ta, chỉ thích chê chứ chưa bao giờ khen ta."
"Được rồi, được rồi. Lâu lâu mới đĩ có một lần mà cũng chê người ta nữa." Lương Tín Nhân bất lực nói.
Nghe hắn nói vậy, Trần Xuyến chỉ khẽ cười, tay đưa vào trong túi, móc ra xấp tiền, đưa cho Lương Tín Nhân 200 Nghìn rồi tiếp tục trở lại bếp.
Cầm 200 nghìn trong tay, Lương Tín Nhân suy nghĩ tới việc hắn sẽ ăn gì vào sáng nay, suy nghĩ một lúc, hắn quyết định chạy xe lên phố để Ăn Phở.
Phở có thể nói là món ăn truyền thống của người Việt Nam, có nguồn gốc từ Nam Định, Hà nội và cũng được xem như là một món ăn tiêu biểu cho nền ẩm thực Việt Nam, với nhiều loại gia vị và cách làm khác nhau.
Leo lên còn xe chiến 50cc, hắn bắt đầu lên phố Đà Lạt.
Đi dạo một vòng quanh bờ Hồ Xuân Hương hắn quyết định chọn một quán ăn có phương hướng nhìn ra bờ hồ, để vừa ăn vừa có một góc nhìn đẹp.
Cũng do hướng quán nhìn ra bờ hồ, nên tại đây được trang trí một cách bắt mắt, phía trên treo những ngọn đèn chùm đắt tiền, xung quanh treo những bức tranh địa điểm du lịch ở đây. Đồng thời, quán ăn này còn mở xuyên đêm để phục vụ các khách hàng qua dừng chân tại đây.
Lương Tín Nhân lựa chọn một cái bàn rồi ngồi xuống, cầm lên tay thực đơn hắn quyết định gọi một tô Phở Bò, không thể nói, do quán này làm khá sang trọng, nên giá tiền có chút mắc, nhưng lúc này đã vào quán rồi chẳng lẽ lại xách mặt đi ra thì trông thật mất mặt.
"Cho gọi món." Lương Tín Nhân để thực đơn xuống, hô lên.
Lúc này, từ trong bếp đi ra một thân ảnh xinh, cao tầm mét 67, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, làn da trắng tuyết, ánh mắt thành thật, khuôn mặt tinh xảo, tuy không có trang điểm, nhưng nó vẫn thu hút những mắt của những người khác.
Trong lúc Lương Tín Nhân đang thẫn thờ trước vẻ đẹp đó, thì thân ảnh đó đã tới gần, cô gái mở miệng nói, một giọng nói êm dịu truyền vào tai Lương Tín Nhân, xen lẫn là sự mệt mỏi trong đó.
"Dạ. Anh gọi món gì ạ?"
Thoát khỏi thất thần, Lương Tín Nhân lần nữa vào cô gái trước mắt, phía dưới dưới của cô gái có xuất hiện quầng thâm, chắc có lẽ làm việc từ đêm tới sáng nên mới dẫn tới việc thế này.
"À, à, anh gọi Phở Bò ít bánh nhiều thịt."
"Phở Bò ít bánh nhiều thịt đúng không anh. Thức ăn sẽ có ngay ạ. Xin anh đợi một lát."
Nói xong, cô gái quay đầu đi lại vào trong bếp, khi cô gái quay lưng lại, từ sau lưng, Lương Tín Nhân ngửi được một mùi thơm từ cô gái truyền lại. Mùi thơm nhẹ nhàng, cuốn hút.