Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 8: Tu Luyện




Chương 8: Tu Luyện

"Chắc không thể nào."

Mặc dù phía trên đã ghi rằng phương pháp thổ nạp, nhưng Lương Tín Nhân cũng không hoàn toàn là tin hẳn.

Nếu như thật sự có phương pháp như vậy, thì chẳng phải là rất lâu phía trước đã xuất hiện những con người với sức mạnh kinh khủng như các siêu anh hùng trong các bộ phim điện ảnh Mavel ư.

Tới đây, Lương Tín Nhân cảm thấy ý nghĩ của hắn thật là ngớ ngẩn.

Đứng dậy, vươn vai một cái, Lương Tín Nhân nhìn ra cửa sổ. Sắc trời hiện tại cũng đã tối, mọi thứ xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh.

"Cũng là thời điểm về nhà."

Suy nghĩ vậy, Lương Tín Nhân bắt đầu dọn dẹp đống sách nằm ở phía trên bàn, chỉ giữ lại cuốn sách của Huỳnh Vân.

Dọn dẹp xong, hắn mang theo cuốn sách Huỳnh Vân theo, đi ra khỏi phòng.



Trong lúc rời khỏi phòng sách, cơ thể hắn vô ý quệt vào một cuốn sách khác nằm phía trên tủ, phát ra một tiếng:

"Cạch."

Lương Tín Nhân quay đầu lại xem, nhưng không có phát hiện bất cứ thứ gì dị thường, xong hắn lại tiếp tục quay người đi về phía trước, chỉ để lại căn phòng không.

Sau khi Lương Tín Nhân khóa lại cửa phòng, quay người đi về, thì trong phòng bắt đầu chậm rãi vận chuyển. Các khối đá lấy khối đá ở dưới bàn làm trung tâm di chuyển xung quanh nó. Một khoảng thời gian sau, mọi thứ trong căn phòng lại bắt đầu trở nên yên tĩnh lại, nhưng khi nhìn kỹ thì bố cục, vị trí của đồ vật xung quanh đã bị thay đổi, những cuốn sách để trên cao rơi đầy xuống đất che đi vết nứt dưới mặt đất.

Lúc này Lương Tín Nhân cũng đã về tới nhà.

Vừa bước vào cửa, Lương Tín Nhân đã nghe thấy tiếng trách móc của mẹ hắn:

"Đi đâu giờ mới về? Biết mấy giờ rồi không? Trên tay còn cầm thứ gì đó?"



Tiếp nhận hàng loạt các câu hỏi của Trần Xuyến, Lương Tín Nhân rãi trả lời:

"Hồi chiều có đi lên thư viện mượn sách, về tới nhà thì lập tức chạy sang phòng sách đọc sách."

"Sao hôm nay tự nhiên trở nên chăm dữ vậy. Thôi dẹp cuốn sách đó đi rồi ngồi xuống ăn tối, nguội cả rồi." Mặc dù đối với Lương Tín Nhân trở nên chăm chỉ một cách lạ thường, nhưng Trần Xuyến cũng không truy cứu nhiều.

Ăn xong bữa tối, Lương Tín Nhân trở lên lầu, ngồi trước màn hình máy tính, lên trên mạng, tra cứu các hiện tượng siêu nhiên và cổ ngữ. Nhưng tìm kiếm một hồi lâu vẫn không có kết quả, hắn lập tức bỏ cuộc.

Tắt máy tính, leo lên trên giường, mở điện thoại lên lướt mạng xã hội thì lúc này tin nhắn tới, tin nhắn đến từ nhóm bạn của hắn.

"Tụi tạo quyết định trước Tết đi leo núi. Do cũng gần tới Tết nên để cho an toàn thì nên đi những nơi gần gần nhà."

"Được thôi. Còn chi phí thế nào thì tụi mày lại tiếp tục bàn bạc đi rồi báo cho tao."

"OK."

Kết thúc tin nhắn, hắn lại tiếp tục lướt web, xem phim. Một hồi lâu hắn th·iếp đi lúc nào không hay.



Trời vừa mờ sáng ngày tiếp theo, Lương Tín Nhân giật mình tỉnh giấc, lần này không phải do giấc mơ nào cả, lần đi ngủ này hắn ngủ được rất ngon, đối với điều này hắn cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng hắn không quan tâm được nhiều như thế.

Hiện tại bầu trời vẫn còn mờ sáng, xung quanh, trong nhà chỉ có một bầu không khí lặng im, chưa có ai thức dậy cả.

Lần này hắn cảm thấy cơ thể hoàn toàn khỏe khoắng, chắc có lẽ là do giấc ngủ hôm qua chăng, hắn không biết nữa. Lương Tín Nhân đứng lên, rời khỏi giường, cất bước ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.

Lâu lâu mới được dịp dậy sớm thế này, Lương Tín Nhân quyết định cất bước lên sân thượng. Nhà của hắn có hai tầng, sân thượng phía trên nhà hắn được ủi bằng một lớp bê tông bằng phẳng nên phía trên khá rộng, xung quanh đó là những loại cây cảnh mà mẹ của hắn trồng khi không có việc gì làm ở nhà.

Phía trên tầng thượng, Lương Tín Nhân vươn vai một cách thoải mái, bắt đầu tập những bài tập thể dục buổi sáng mà hắn đã được dạy khi đi học, trong lúc hắn đang tập, thì bỗng nhiên nhớ ra thứ được phiên dịch ngày hôm qua, Lương Tín Nhân chần chừ, một hồi lâu, hắn quyết định ngồi xuống thử xem những thứ được ghi hôm qua, mặc dù trong lòng hắn đang mắng hắn ngu và không tin vào thứ này.

Lương Tín Nhân ngồi xếp bằng xuống, hướng về hướng thái dương, tay để hai bên đầu gối, chỉnh lại đầu óc cho tỉnh táo, hắn bắt đầu hít thở đều, khi khí tiến vào cơ thể hắn, Lương Tín Nhân tập trung vào luồng khí, rồi dần dần đưa nó đi qua các mạch dẫn, lúc này hắn cảm thấy trong mạch dẫn của mình có một đoàn khí mát lạnh đang duy chuyển.

Cứ Thế Lương Tín Nhân tiếp tục đưa luồng khí đi khắp các mạch dẫn rồi đẩy nó ra lại bên ngoài. Hắn cứ tiếp tục ngồi đó hít thở thêm được hai, ba chu thiên nữa rồi dừng lại. Không phải hắn muốn dừng, mà là hiện tại hắn cảm thấy các mạch dẫn của hắn trở nên lạnh đi, có lẽ là hắn đã đạt tới giới hạn hiện tại.

Mở mắt ra, hắn cảm nhận cơ thể bốc lên một hồi mùi thối, các chất lỏng màu đen từ trong cơ thể chảy ra, số lượng không nhiều nhưng vẫn khiến hắn khó chịu.

"Cái đéo gì thế này? Thật hôi. Thôi đi tắm."