Chương 10: Vừa Giày Vò Vừa Sướng
Trong lúc Lương Tín Nhân say mê bởi mùi hương đó, thì thân ảnh của cô gái đã biến mất về phía bếp.
Quán ăn lúc này cũng dần dần trở nên đông khách, nhìn xung quanh, hầu như chủ yếu là gia đình đi ăn, cô gái cũng dần dần bận bịu hơn trong việc phục vụ.
Lúc này trước cửa quán ăn dừng lại một xe khách, xe khách khá dài, chở tầm 35~40 người, người đầu tiên bước xuống là một người đàn ông trung niên, có vẻ như là tài xế phụ của xe.
Người đàn ông trung niên tiến vào quán ăn, hắn cũng không dừng chân trước cửa mà đi thẳng về phía phòng bếp và đi vào trong, có lẽ do tiếng nói của hắn quá lớn nên phía bên ngoài ngồi Lương Tín Nhân cũng nghe thấy
”Chị Liên à, khách chuyến này tầm 35~40 người, em chở ghé vào đây để ủng hộ chị, nên chị thấy đấy, có thể miễn phí cho em và tài xế chính được không?”
Tuy không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên lúc này, nhưng Lương Tín Nhân có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đó.
Lúc này cô gái phục vụ viên lại lần nữa vào bếp, vừa vào bên trong, thì bên ngoài lại nghe thấy tiếng nói của người đàn ông trung niên
”Ồ, đây là phục vụ mới mà chị mới tuyển à, trông có vẻ xinh gái đấy.” Nói xong hắn còn cười haha
Nghe vậy Lương Tín Nhân nhận ra người đàn ông này đang cố gắng nịnh hót bà chủ quán, có lẽ như lúc nãy xin ăn miễn phí không được.
Phía bên ngoài, hành khách trên chuyến xe cũng đã xuống dưới tiến vào quán ăn, thấy vậy, người đàn ông trung niên cũng chày từ bếp ra, sau lưng là cô gái phục vụ viên đang cầm theo tô Phở.
”Đây ạ, Phở Bò ít bánh nhiều thịt của anh.” Cô gái để tô Phở xuống, nói rồi nhanh chóng quay lưng rời đi phục vụ người khác.
Vị trí mà Lương Tín Nhân đang ngồi có thể nhìn bao quát được xung quanh quan cảnh bờ hồ, đồng thời cô gái phục vụ viên xinh đẹp.
”Vừa ăn vừa được bổ mắt thế này còn gì bằng.” Nghĩ thế, hắn nở lên một nụ cứ tà, nhưng ngay lập tức nụ cười đó cũng biến mất.
Ăn được một lúc thì thân ảnh của cô gái phục vụ viên lại đi qua trước mắt Lương Tín Nhân, nhưng lần này dáng đi của cô gái không được vững vàng.
Quả nhiên một lúc sau đó, cô gái ngã nhào sang bên trái, kèm theo đó là tiếng vỡ của chén, tô rơi trên sàn.
Thấy vậy, Lương Tín Nhân bỏ dở tô Phở của mình, chạy tới bên cạnh cô gái, đỡ cô gái lên xem thế nào.
”Có vẻ như là mệt nên xỉu.” Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Tới đây, hắn quay đầu lại nhìn về phía bà chủ quán đạo: “Nhờ bác gọi điện cho gia đình em ấy.”
”Nhưng bác không có, Lúc đăng ký làm ở đây thì con bé chỉ đăng ký số điện thoại của mình, dù gì đây cũng chỉ là việc làm thêm.” Bà chủ quán đáp lời.
Nghe đến đây, Lương Tín Nhân cũng không còn cách nào khác là đưa cô gái đến bệnh viện, hắn bắt đầu ngồi xuống, đưa lưng về phía cô gái, khi đỡ được cô gái lên lưng thì sau lưng hắn cảm nhận được một cỗ đàn hồi, mềm mại và ấm áp, đôi tay thì giống như sờ lên tấm thảm vậy, thật là mềm mại.
Khí huyết trong cơ thể hắn lập tức bành trướng, cũng phải thôi, dùng gì hắn cũng là một thanh niên 18 tuổi, khí huyết phương cương mà.
Lắc đầu vài cái, hiện tại là tình huống nguy cấp, nên không có cách nào, hắn đành phải cưỡng ép đè cỗ dục hoả này xuống, vác theo cô gái đi đến bệnh viện.
Trên đường tới bệnh viện, Lương Tín Nhân cảm thấy rằng đây là khoảng thời gian dài nhất, đồng thời là khoảng thời gian dày vò nhất mà hắn từng trải, khi sau lưng là hai cái ngọn núi cứ đập liên tục lên lưng hắn.
Đưa cô gái vào trong bệnh viện, hắn cuối cùng cũng thở ra một cách giải thoát. Cô gái lập tức được bác sĩ đưa đi chữa trị và truyền nước.
Lương Tín Nhân thấy vậy, quay lưng lại chuẩn bị rời khỏi thì sau lưng xuất hiện âm thanh của bác sĩ.
”Anh kia, người thân của bệnh nhân hãy tới quầy nhập viện và đăng ký nhập viện cho bệnh nhân đi.”
”Bác sĩ gọi em ư?” Lương Tín Nhân nhìn xung quanh rồi chỉ tay vào mình hỏi ngược lại.
”Đúng vậy, anh là bạn trai cô bé đúng chứ, nên nhanh chóng làm thủ tục nhập viện đi.” Nói xong bác sĩ nhanh chóng quay lưng đi, để lại Lương Tín Nhân một mặt đờ ra đứng đó.
Một lúc sau, Lương Tín Nhân lấy lại tinh thần lập tức đi tới chỗ đăng ký nhập viện.
Các thủ tục xong xuôi, đầy đủ xong, Lương Tín Nhân đi đến phòng mà cô gái đang nằm, nhìn lên khuôn mặt tinh xảo và trắng tuyết ấy, hắn thầm nghĩ
”Làm một cái tiện nghi bạn trai của người đẹp thế này cũng không tệ.”
Nghĩ tới đây hắn nở lên nụ cười tà.
Lương Tín Nhân lúc này vẫn tiếp tục đợi bên cạnh của cô gái, do không có việc gì làm nên hắn cũng cảm thấy buồn ngủ và ngủ th·iếp đi lúc nào không hay.
Lúc hắn tỉnh lại thì đối diện đang có một cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, Lương Tín Nhân vội vàng xấu hổ lau đi nước bọt còn dính trên mép miệng hắn.
Có lẽ như do quá xấu hổ nên mặt của hắn cũng đỏ lên.
Cô gái nhìn thấy hắn như vậy cũng híp mắt cười khẽ.