Chương 7: Luyện Thể
Ông lão nhận lấy tờ giấy, nhìn chằm chằm vào nó, một lúc sau ông lão nhìn về phía Lương Tín Nhân mở miệng, nói:
"Tờ giấy này cháu lấy ở đâu?"
"Tờ giấy này là từ trong một cuốn sách rơi ra, cuốn sách đó là bạn cháu mượn ở đây. Nay cháu cầm tới đây để trả lại cho thư viện." Lương Tín Nhân cũng thành thật trả lời.
Nghe vậy, ông lão trầm mặt không nói, có vẻ như ông ấy đang suy nghĩ thứ gì đấy. Lại thêm một lúc sau, ông lão nói: "Tại đây danh sách không có tên của thứ này. Cho nên không được tính là đồ của thư viện, nên không cần phải trả."
"Ồ~"
Nghe vậy Lương Tín Nhân ồ lên một tiếng rồi bỏ vào lại trong túi.
Lần này hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía ông lão hỏi:
"Thế chỗ này có loại sách được ghi bằng những ký tự như trên không?"
"Có thì có, nhưng cháu hỏi để làm gì?"
"Dạo gần đây cháu cảm thấy có hứng thú với những ký tự kỳ lạ này." Lương Tín Nhân bịa ra một lời nói dối. Hắn không thể nói rằng là trong đầu hắn xuất hiện chữ như vậy.
"Ồ!" Ông lão kinh ngạc, ồ lên một tiếng nhìn về phía Lương Tín Nhân.
Nhìn một hồi, ông lão cúi xuống, lật trong tay cuốn sách liệt kê sách của thư viện ra tìm kiếm.
Năm phút sau, ông lão đóng lại cuốn sách, mở miệng nói:
"Tầng hai, khu E, dãy thứ 3 nơi đó chứa những cuốn sách được viết bằng chữ như vậy."
"Cháu cảm ơn."
Nói xong lời cảm tạ, Lương Tín Nhân vội vàng quay lưng đi lên lầu.
Ông lão thấy vậy cũng lại lần nữa ngồi xuống nhìn sách.
Lên tới nơi, nhìn xung quanh, thấy nói nơi cũng toàn là sách, trên kệ là những cuốn sách được viết bằng nhiều loại ngôn ngữ kỳ lạ khác nhau.
Lương Tín Nhân đi một lượt quanh đó, tìm kiếm những cuốn sách có ký tự giống trong đầu mình.
Quả nhiên là tìm được vài cuốn. Hắn mang theo những cuốn sách đấy, tìm một nơi ngồi xuống, lật xem, nhưng những ký tự bên trong đó đã không còn được trọn vẹn, có lẽ do niên đại quá lâu, và việc bảo quản không tốt.
Qua một hồi lâu không có thu hoạch gì. Hắn quyết định đi mượn những cuốn sách này về nghiên cứu thế.
Trở lại chỗ thủ thư, ông lão vẫn ở đó, Lương Tín Nhân tiến tới, đặt sách lên bàn.
Ông lão cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy đống sách đó hắn cũng bất ngờ, nói:
"Cháu tính mượn cả đống này về đấy à."
"Đúng vậy."
"Cháu có hiểu ngôn ngữ bên trong không mà lấy nhiều thế."
"Không hiểu. Nhưng cháu sẽ nghiên cứu."
Nghe thế, ông lão thở dài một hơi rồi quay lưng lại, tiến về tủ sách đằng sau lưng, lấy xuống một cuốn sách dày, rồi trở về lại chỗ này, đưa tới trước mặt Lương Tín Nhân, nói: "Đây."
Lương Tín Nhân giật mình, bất ngờ, cúi đầu xuống nhìn về cuốn sách đấy. Bên trên cuốn sách đấy được ghi bằng cổ ngữ, phía dưới có ghi tên của một ai đó.
"Huỳnh Vân" Lương Tín Nhân thì thầm.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía ông lão, nghi vấn hỏi: "Đây là?"
"Đây là cuốn sách được tổng hợp bởi ta. Bên trong có ghi lại những thứ mà ta hiểu được và những từ ngữ phiên dịch."
Lương Tín Nhân vội vàng nhận lấy cuốn sách, mở ra, quả nhiên bên trong đã được phiên dịch ra thành những ngôn ngữ mà ta có thể hiểu hiện tại.
"Ông tên là Huỳnh Vân?"
"Đúng vậy."
"Ông tính cho cháu à."
"Không. Là cho mượn. Do thấy cháu có vẻ khá thích thú với lịch sử nên mới cho mượn. Khi nào đọc xong trả lại cho ta." Huỳnh Vân nghiêm mặt nói.
Nghĩ sao mà cho vậy. Hắn đã tốn rất nhiều thời gian cho cuốn sách này. Hầu như là những lúc tại trong thư viện không có việc gì làm, hắn đã tìm và đọc rất nhiều loại sách bao gồm cổ ngữ. Mới đầu hắn cũng không hiểu gì, nhưng nhờ thời đại internet. Hắn đã lên mạng tra, đồng thời tìm hiểu từ những cuốn sách khác, hắn đã hiểu được loại ngôn ngữ này.
Lương Tín Nhân nghe vậy cũng mất hứng, nghĩ: "Cũng phải thôi, đã cho mượn là hay lắm rồi còn tham lam đòi là không được."
Nghĩ tới đây hắn cũng cúi đầu xuống cảm tạ: "cảm ơn Vân lão."
"Không có gì. Nhớ trả là được." Huỳnh Vân nhắc nhở.
Hoàn thành xong thủ tục tại thư viện, Lương Tín Nhân lên đường trở về nhà.
Về tới nhà, Hắn háo hức chạy về phía phòng sách, kéo ghế ra, ngồi xuống, tay mở ra cuốn sách mà Huỳnh Vân đưa cho. Vừa đọc Lương Tín Nhân vừa đối chiếu với những ký tự trong trí nhớ của mình.
Dần dần các ký tự kết nối lại với nhau tạo nên một văn bản hoàn chỉnh.
Nếu như đúng với những gì được phiên dịch ra thì phía trên ghi lại là một bộ phương pháp thổ nạp, không có tiêu đề hoàn chỉnh.
Bên trên có ghi: Mỗi khởi đầu của một ngày, hướng về phía thái dương xuất hiện, địa khí nồng đậm, tử khí đông lai, giữ cho đầu óc thanh tịnh, vận khí xuống đan điền, cho khí đi qua mạch dẫn, rồi lại đẩy ra ngoài. Cứ mỗi lần như vậy gọi là một chu thiên............... Quá trình này gọi là luyện thể, luyện thể được chia thành sơ, trung, hậu kỳ, tam trọng. Khi đạt tới hậu kì, cơ thể sẽ chắc khỏe đủ để mang một vật nặng hơn mình gấp năm lần trở lên.
Đọc tới đây, Lương Tín Nhân sửng sốt, thầm nghĩ: "Đây chẳng phải là những thấy hay được viết trong những bộ truyện sao. Chẳng lẽ đây là sự thực."