Chương 6: Bảo Tàng Thư Viện
Sau một hồi chấn kinh, Lương Tín Nhân lấy lại bình tĩnh, lần nữa nói:
"Tao có thể mượn nó ngay bây giờ không?"
"Được thôi. Nhưng tới chiều nay mày phải đi lên thư viện trả lại sách giúp tao. Đây là thẻ thư viện." Hoàng Quỳnh móc ra một tấm thẻ thư viện đưa cho Lương Tín Nhân.
"Được, không vấn đề." Lương Tín Nhân đáp ứng.
Nói xong, hắn để tờ giấy ở phía trước mình, chăm chú nhìn.
Nhìn thấy Lương Tín Nhân như thế Hoàng Quỳnh cũng quay đi mà tập trung vào tiết học.
Trong cả tiết học, đến khi ra về Lương Tín Nhân vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, mắt không nháy, mặc dù là không hiểu gì cả, nhưng có một thứ gì đó cứ thu hút hắn.
"Này, đến giờ về rồi."
Nghe thế, lúc này Lương Tín Nhân mới dời con mắt khỏi tờ giấy ấy, đáp:
"OK. Cảm ơn đã nhắc."
"Trong đó có gì thú vị à. Sao tao thấy mày cứ nhìn chằm chằm vào bên trong." Hoàng Quỳnh nghi vấn hỏi.
"À không. Tao chỉ thấy nó khá là thú vị thôi."
"Được rồi. Chiều nhớ đi trả sách giùm tao đấy, chứ không tao bị phạt."
"Được." Lương Tín Nhân lần nữa đáp ứng.
Hắn lúc này vội vàng dọn dẹp bàn của mình, nhanh chân chạy về phía nhà xe để cố gắng về nhà sớm, ghé sang phòng sách nhìn những cuốn sách kỳ lạ kia.
Lúc chạy, sau lưng hắn vang lên tiếng kêu:
"Mày không ở lại để lập kế hoạch đi chơi trước khi nghỉ Tết à."
Nghe thế Lương Tín Nhân cũng qua loa trả lời:
"Tụi mày bàn đi, ra được kết quả thì thông báo cho tao, tao thì đi đâu cũng được."
Lương Tín Nhân hiện tại chỉ có mong muốn là về thực nhanh mà thôi, chứ không lo được những thứ khác.
Lần này hắn ra nhanh nên khi xuống dưới gara, không phải đợi xếp.
Lương Tín Nhân xe mặc dù chỉ có 50cc nhưng hắn vẫn cố gắng kéo tay nắm tăng tốc chạy.
Nhìn chiếc xe nhỏ yếu này mà cảm thấy tội, nhưng nó đã làm rất tốt nghĩa vụ của nó.
Về tới nhà, Lương Tín Nhân phi vào trong, để đồ đạc xuống, mở miệng: " Thưa mọi người con đã về."
Đúng là làm gì cũng không quên thưa.
Nói xong, hắn lập tức chạy ra khỏi cửa, hướng về phía phòng sách. Sau lưng vang lên tiếng la của mẹ:
"Làm gì mà vội vàng, quay lại ăn trưa, ăn xong mới cho đi, không ăn là ta cho nhịn luôn bữa tối."
Nghe thế, hắn cũng đành dừng chân lại, quay đầu đi vào nhà.
Ngồi xuống bàn, cố gắng dọn xong đống thức ăn của mình một cách nhanh nhất, xong hắn tiếp tục hướng về phía phòng sách.
Vào bên trong, hắn cầm lên lại cuốn sách mà hắn đã mở ra xem thử hôm qua. Quả nhiên bên trên có ghi lác đác vài ký tự giống y hệt như những ký tự đã xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn bắt đầu ngồi xuống, lật từng trang chữ, những trang chữ phía trên ghi toàn là cổ ngữ. Hắn không hiểu gì cả.
Lần này thay vì lật trang chữ, hắn bắt đầu đứng lên tìm những cuốn sách có cổ ngữ.
Mặc dù phòng sách rất to và có rất nhiều sách, nhưng hắn chỉ có thể tìm được lác đác vài cuốn trong đó được ghi bằng những ký tự cổ ngữ.
Lương Tín Nhân lần nữa ngồi xuống lật ra xem. Thời gian trôi qua mất khoảng ba tiếng để cho hắn nhìn hết những cuốn sách này. Tuy hắn không hiểu bên trong ghi gì, nhưng hắn lại cảm thấy bị thu hút bởi chúng.
Bên trong những cuốn sách thực hoàn toàn ghi bằng cổ ngữ, nhưng chỉ có số ít trong đó là có ký tự giống với trong trí nhớ của hắn. Rõ ràng là lần này thu hoạch không lớn.
"Haizz." Lương Tín Nhân thở dài.
"Hoàn toàn không đủ. Các ký tự chỉ có lác đác là giống, còn lại không ăn nhầm gì."
Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhớ tới lời nói của Hoàng Quỳnh rằng đi trả sách giùm.
"Đúng vậy a, thư viện. Tờ giấy hồi sáng cũng được lấy từ thư viện. Như vậy có thể nói rằng trong thư viện cũng có sách liên quan tới cổ ngữ!"
Hắn vội vàng trở ra, leo lên xe. Lần này hắn sẽ dùng chiếc xe của mẹ hắn.
Lương Tín Nhân tốn khoảng ba mươi phút để đi tới thư viện. Nơi đây được gọi là bảo tàng thư viện, tại đây, có chứa những quyển sách kể từ thời xa xưa cho đến nay.
Cửa thư viện được thế kế khá to, diện tích gần mười sáu mét vuông. Toàn nhà rộng lớn gồm hai tầng, bên trong chất đầy những giá sách và những cuốn sách.
Vào bên trong, tiến đến chỗ thủ thư, tại đấy, có một ông lão đang ngồi gật gù, chắc có lẽ do ở đây quá mức yên tĩnh, bên cạnh đó là những chồng sách liên quan về lịch sử trong nước cả lẫn ngoài nước. Có vẻ như ông lão đấy là thủ thư ở đây.
Khi Lương Tín Nhân tới gần, ông lão đó vẫn chưa phát giác ra được sự hiện diện của hắn.
"Khụ." Lương Tín Nhân khàn giọng một phát.
Tới lúc này ông lão mới ngẩng đầu lên mình về phía hắn, mắt hiện lên một vẻ ngờ vực.
Nhận ra ánh mắt của ông lão, Lương Tín Nhân từ trong quần móc ra tờ giấy, kèm theo đó là tấm thẻ thư viện hắn nhận hồi sáng.
"Cháu đến đây trả thứ này." Lương Tín Nhân đưa tờ giấy lên phía trước.
"Đây là....."