Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 69: Đòi Nợ




Chương 69: Đòi Nợ

Sáng ngày hôm sau, Lương Tín Nhân dậy sớm để tu luyện, tiếp đó thì vào bếp nấu bữa sáng cho Lê Hiền Hòa, hắn sẽ không đánh thức nàng dậy mà cứ để nàng ngủ, dù sao hôm nay hắn cũng đi làm kêu nàng dậy sớm rồi để nàng ngồi không làm gì cho mắc công.

Lương Tín Nhân ăn xong phần mình rồi tiếp tục ngồi đó bấm điện thoại cho qua thời gian.

"Chồng, giúp em dậy." một tiếng nói từ trên giường ngủ truyền tới.

Lương Tín Nhân đứng dậy, đi đến bên giường, sau đó cúi người xuống, cận thận bế Lê Hiền Hòa dậy.

"Em vào bếp cũng không được, rời khỏi giường cũng không xong, thế này thì ai cưới được em." Lương Tín Nhân nhẹ nhàng nói

"Lo gì, có anh cưới em mà, đúng chứ?" Lê Hiền Hòa cũng cười đáp.

"Ha ha, được rồi, em dậy đi, anh còn phải đi làm nữa, đồ ăn anh đã nấu, em chỉ cần hâm lại là ăn được." Lương Tín Nhân nhẹ cười, nói, cũng đã gần 9 giờ hắn cần phải nhanh chóng đi làm, ngày đầu đi trễ thì không tốt.

"Ừm."

"Anh đi nhé." nói xong Lương Tín Nhân cũng ra khỏi phòng.

Xuống dưới nhà Lương Tín Nhân liền thấy Hồ Điệp, nàng đầu tóc xộc sệt, đi đường không vững, miệng còn ngáp to, có vẻ như hồi tối nàng đi làm về trễ, Lương Tín Nhân chỉ chào lấy rồi nhanh chóng lên con xe máy để đi làm.

Lương Tín Nhân sau khi đến chỗ làm thì thay đổi đồng phục, sau đó là chấm công, để bắt đầu công việc, vì là ngày đầu tiên đi làm, hắn sẽ làm chung với hai người đầu bếp và ba người phục vụ.

Hai người đầu bếp đều tầm 50 đến 55 tuổi, còn ba người phục vụ đều là sinh viên lớn tuổi hơn hắn, khi Lương Tín Nhân đi vào thì mọi người nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, kiểu như lần đầu tiên bọn hắn thấy người 18 tuổi đi ứng tuyển làm đầu bếp, không biết trình độ của hắn thế nào mà lại ứng tuyển vị trí này.

Lương Tín Nhân nhìn mọi người rồi đơn giản giới thiệu bản thân, mọi người cũng giới thiệu lại, rồi ai cũng trở lại vị trí công việc của bản thân, bắt đầu một ngày làm việc.

Cả buổi sáng, Lương Tín Nhân chỉ đơn giản là đứng bên cạnh xem hai bác già nấu, có bát thì rửa.

Đến buổi trưa thì bọn hắn có 1 tiếng để nghỉ trưa, sau đó lại bắt đầu công việc.

Lần này hắn được vào đứng bếp để nấu, đây có vẻ như là muốn thử trình độ của bản thân hắn, Lương Tín Nhân thì sao cũng được, nếu như là những món ăn nước ngoài các thứ thì có lẽ hắn sẽ không làm được, nhưng những món ăn gia đình thì hắn không ngại, trừ việc trang trí.

Bắt đầu ca làm buổi chiều, đã có vài gia đình đi vào và một nhóm người mặc đồng phục đi vào, Lương Tín Nhân cũng theo yêu cầu của khách hàng để chế biến, món ăn không có vấn đề, nhưng vấn đề lại lần nữa nằm ở trang trí.

Đối với người lớn thì sẽ không sao, nhưng đối với trẻ em lại khác, bọn chúng cần những đồ bắt mắt để có thể gợi lên hứng thú để ăn.



Vì đã chứng minh được trình độ nấu ăn, nên Lương Tín Nhân sẽ nhờ việc nấu ăn cho trẻ em cho hai bác già còn hắn sẽ nấu phần người lớn, đây không phải là giành làm mà là phân công nấu, mỗi người làm một thứ sau đó lại trao đổi cho nhau, nhưng có phần trẻ em thì Lương Tín Nhân sẽ không đổi mà để cho hai bác già làm giùm, bù lại hắn sẽ làm phần của ai bác già.

Tới tầm chiều tối, nơi đây càng ngày càng đông khách, khiến cho công việc trở nên bận rộn hơn, chắc có lẽ là do hiện tại đang là cuối tuần, nên các gia đình dẫn con đi ra ngoài ăn, cũng như là các cặp đôi, nhóm người đi chơi các thứ, cho đến gần 9 giờ thì quán mới vắng trở lại, mọi người bắt đầu dọn dẹp quán trước khi nghỉ, Lương Tín Nhân cũng đã thân thiết hơn với những người làm ở đây.

Lúc này tại nhà Hồ Điệp, Lê Hiền Hòa và Hồ Điệp đang ngồi ăn tối, cả hai trò chuyện rất vui vẻ, như hai chị em vậy, có vẻ như cả ngày hôm nay Lê Hiền Hòa đã cắm trại dưới này, không lên lại phòng.

"Chị Điệp, sao cả ngày hôm nay em không thấy chồng chị đâu vậy?" Lê Hiền Hòa thắc mắc hỏi.

"Tín Nhân vẫn chưa nói với em sao?" Hồ Điệp bất ngờ hỏi Lê Hiền Hòa.

"Nói gì?"

"Bọn chị l·y h·ôn rồi."

"Tại sao?" Lê Hiền Hòa bất ngờ, sau đó hỏi.

Hồ Điệp bắt đầu kể lại chuyện vài hôm trước và khi Lương Tín Nhân giúp đỡ cho Lê Hiền Hòa nghe.

Lê Hiền Hòa nghe xong liền không khỏi tức giận, nói: "Thằng đó làm vậy mà được à? Thứ con trai con lứa gì mà đi ăn bám, chả có ý chí tiến lên gì cả, gặp em là em đấm cho nó mấy nhát, thằng ăn hại."

Hồ Điệp nghe cách Lê Hiền Hòa nói vậy liền cười hí hửng, nói: "Em đấm được hắn à?"

"Không được thì em sẽ nhờ Tín Nhân." Lê Hiền Hòa gãi đầu, cười nói.

"Hai em trông có vẻ hạnh phúc nhỉ." Hồ Điệp trong lòng ghen tị nói, nàng cũng từng mong muốn khoảng thời gian thế này, nhưng khi tốt nghiệp nàng đã du học sang nhật và sống nhờ tiền trợ cấp từ cha mẹ, sống ở nơi đất lạ, nàng cũng khó mà kết bạn nói chi là những khoảnh khắc thời thanh xuân, giờ thì nàng đã 28 tuổi, chỉ có thể ngắm nhìn lại quá khứ.

"Không có gì đâu chị, chị sẽ tìm được người khác tốt hơn, dù sao chị mới 28 mà, vời lại chị Điệp, cho em hỏi cái này?" Lê Hiền Hòa thầm thì nói.

"Chuyện gì?" Hồ Điệp tò mò.

"Chuyện này em chỉ hỏi chị thôi, nên chị đừng nói cho ai biết nhé."

"Ừ, em nói đi."

"Chuyện là.... chuyện trên giường á, thường thì một lần làm là bao lâu?" Lê Hiền Hòa xấu hổ hỏi.

Hồ Điệp nghe tới câu hỏi như vậy liền cũng đỏ mặt theo, nhưng vì cũng là phụ nữ từng trải, nên điều này cũng nhanh chóng biến mất, rồi nhỏ giọng với Lê Hiền Hòa: "Chuyện này thì tùy từng người, có người 5 phút, có người 15 phút, nhưng trung bình là 10 phút hơn."



"Nhanh vậy ư?" Lê Hiền Hòa bất ngờ nói.

"Nhanh? Ý em là gì?" Hồ Điệp giả vờ không hiểu nói, nàng biết Lê Hiền Hòa đang nói gì, tại vì mỗi lần trên lầu truyền xuống tiếng động thì thời gian phải kéo dài một tiếng hơn mới dừng lại.

"Thật ra thì... em với Tín Nhân mỗi lần làm... thì lúc nào cũng hơn một tiếng, mặc dù đã làm hơn một tiếng, nhưng anh ấy vẫn còn khỏe, trong khi là em đã mệt nhừ, em sợ càng về sau em càng không thể chịu được." Lê HIền Hòa thành thật nói.

"Một tiếng? vẫn còn khỏe?" Hai từ này liên tục vang trong đầu Hồ Điệp, khiến nàng đứng hình.

"Chị Điệp, chị nghe chứ? Chị Điệp?" Lê Hiền Hòa gọi.

"À, à chị vẫn nghe, chị nghĩ đây là chuyện gia đình em, nên em cần tự nói với Tín Nhân, chứ chị có như vậy bao giờ đâu?" Hồ Điệp tỉnh mộng, đỏ mặt nói.

"Có lẽ chị nói đúng." Lê Hiền Hòa thở dài nói

Cốc! Cốc! Cốc!

Lúc này tiếng gõ cửa phòng bỗng nhiên vang lên, Hồ Điệp không khỏi nghi ngờ, giờ này còn có ai gõ cửa nữa: "Ai vậy, giờ này ai gõ thế?"

"Giờ cũng là 9 giờ, Tín Nhân cũng đã xong việc và về, chắc là anh ấy đấy, để em ra mở cửa." Lê Hiền Hòa nhìn đồng hồ sau đó nói với Hồ Điệp, rồi lăng tăng ra mở cửa.

"Anh đã....... về......." Lê Hiền Hòa mở cửa ra để đón Lương Tín Nhân, nhưng người xuất hiện trước mắt nàng lại là đám người khác, đám người này khuôn mặt nhìn d·u c·ôn, hung thần ác sát, trên tay còn cầm theo ống nước, gậy các thứ, nhìn Lê Hiền Hòa.

"Các anh là ai vậy?" Lê Hiền Hòa có chút hoảng sợ hỏi.

"Mày là Hồ Điệp à?" Tên cầm ống nước dẫn đầu hỏi ngược lại.

"Dạ không, em là người ở thuê." Lê Hiền Hòa trả lời.

"Không phải? Thế Hồ Điệp đâu?" Tên cầm ống nước tiếp tục hỏi.

"Chị Điệp... không có nhà, chị... chị đi làm rồi." Lê Hiền Hòa không biết những người này là ai, nhưng nhìn mặt có vẻ như không thiện lành, đến tìm Hồ Điệp chắc chắn là có vấn đề, nên trước tiên nàng sẽ nói tránh giùm trước.

"Đi làm rồi? Nhưng theo những gì tao được biết là nó không có đi làm thêm mà?" Tên cầm ống nước tự hỏi.



"Lúc trước không, nhưng bây giờ có, dù sao thì chỉ có một mình, không đi làm thì sao mà kiếm tiền sống." Lê Hiền Hòa trả lời.

"Thế thì để bọn tao vào, tao sẽ ở đây đợi cho đến khi nó về." Tên cầm ống nước đưa ra yêu cầu.

"Không được, cho đến khi xác nhận thân phận của các anh thì các anh không được vào." Lê Hiền Hòa hoảng hốt ngăn chặn lại.

Phía bên trong vẫn đang ăn tối Hồ Điệp cảm thấy Lê Hiền Hòa ra ngoài đón người có chút lâu, cũng liền tự thân đứng dậy đi ra xem thế nào, ra đến nơi thì thấy Lê Hiền Hòa đang đứng trước một đám người có bộ dáng giống như d·u c·ôn, tay xăm hình các thứ, nhìn là biết không phải thứ gì tốt rồi.

"Có chuyện gì vậy em?" Hồ Điệp nhanh chóng chạy tới hỏi thăm.

Tên cầm đầu thấy có thêm một người nữa xuất hiện, liền lần nữa hỏi: "Đây là ai?"

"Đây... đây là.... là chị hai em, cả hai đều thuê ở đây, tên Ngọc." Lê Hiền Hòa hốt hoảng liền bịa ra một cái tên, sau đó là giới thiệu cho tên cầm ống nước.

Hồ Điệp bị Lê Hiền Hòa đặt cho một cái tên, liền không khỏi nghi ngờ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nàng hốt hoảng như vậy thì có vẻ như không phải chuyện tốt, nên Hồ Điệp cũng theo.

"Các anh là ai? Đến đây có chuyện gì?" Hồ Điệp bình tĩnh hỏi.

"Bọn tao đến tìm Hồ Điệp để đòi nợ."

"Nợ? Nợ gì? Em nghe nói chị đó đâu có nợ ai đâu?" Hồ Điệp không hiểu nói, nàng nhớ rằng những người nàng nợ đều đã trả, không còn nợ nữa.

"Nó không nợ, nhưng chồng nó nợ bọn tao 10 triệu."

"Chồng chị ấy? Không phải cả hai đã l·y h·ôn rồi sao?" Lê Hiền Hòa khó hiểu hỏi.

"Ly hôn hay chưa thì tao không biết, tao chỉ biết là thằng đó nợ tiền bọn tao, và nó gán nợ qua cho vợ nó." Tên cầm ống nước nói.

Hồ Điệp nghe vậy liền ngẩn người ra, cảm giác như muốn khóc, nhưng lại không khóc, nàng cứ nghĩ rằng l·y h·ôn rồi sẽ không còn cực khổ với hắn nữa, nhưng ai ngờ hắn lại dùng tên của nàng để gán nợ thay, giờ nàng mới hoàn toàn cảm thấy là kết hôn với hắn là điều kinh khủng cỡ nào.

"Em nghĩ các anh nên về nói chuyện lại với hắn, chứ cả hai đã l·y h·ôn rồi, không còn dính dáng gì tới nhau nữa." Hồ Điệp nuốt nước bọt nói, nàng cố tỏ ra bình tĩnh để không bị bại lộ.

"Tao chỉ nghe lệnh mà làm việc." Tên cầm ống nước nói.

Lúc này đây sau lưng tên cầm ống nước, tên cầm gậy bỗng nhiên lấy điện thoại ra nhìn, sau đó bước lên trước nói: "Mày coi này, tao vừa nhận được hình ảnh của con vợ nó."

Lê Hiền Hòa và Hồ Điệp nghe xong liền cảm thấy không ổn, nhanh chóng đuổi đám này ra để khóa cửa lại.

"Được chưa, chị Điệp không có ở nhà, các anh đi ra đi."

"Mày sốt xắn cái gì? Trước tiên để tao xem hình đã." Tên cầm ống nước nói, sau đó là giật điện thoại từ tay tên kia, mở ảnh ra xem.

"Xong." Đây là từ đã xuất hiện lên trong đầu của Lê Hiền Hòa hai người lúc này.